Tuesday, February 3, 2009

Đầu Năm Mới

ĐẦU NĂM MỚi - NHẮC CHUYỆN CŨ ĐỂ CÙNG SUY NGHĨ VỀ VẬN MỆNH NƯỚC TA HIỆN NAY.

Hoàng Kim
(Nguồn Báo Sinh Viên Yêu Nước_ Số 01)

Các bạn thanh niên, sinh viên, học sinh thân mến!

Thế là chúng ta đã bước qua năm mới, năm 2009. Nhìn lại những năm vừa qua, chúng ta không khỏi không suy nghĩ cho tình hình đất nước hiện nay như tham nhũng, lạm phát, tai tiếng...Nhưng cái đáng sợ nhất cho chúng ta, dân tộc ta là đất nước đang bị xâm hại dần dần. Bọn Bành trướng Trung Quốc đã bao đời có dã tâm lấn xuống phương Nam. Chúng đã từng sáp nhập nước ta thành châu huyện của chúng và đồng hóa dân ta theo Tàu. Nhưng với tinh thần bất khuất, lòng yêu nước nồng nàn, lòng tự hào dân tộc, tổ tiên ta bao đời đã đánh cho chúng những đòn chí mạng.

Có lần thời nhà Lý, danh tướng Lý Thường Kiệt đã từng đem quân đánh tận sang Tàu chiếm cả vùng thuộc Quảng Đông bây giờ. Chúng ta không tự hào sao được khi vó ngựa quân Mông Cổ cày nát cả mặt đất từ Á sang Âu lập nên một Đế Quốc hùng mạnh. Mông Cổ đã chiếm trọn Trung Hoa và cai trị, song chúng gặp một đối thủ rất nhỏ bé nhưng khó nuốt là nước Đại Việt (tức Việt Nam ta ngày nay). Còn gì nhục nhã hơn cho bọn xâm lăng Nguyên Mông khi chính Thái Tử Thoát Hoan phải chui vào ống đồng để trốn. Một đội quân bách chiến bách thắng nhưng lại bị đại bại đến ba lần tại đất Việt để rồi sau đó từ bỏ cuộc xâm lăng.

Lịch sử ta cũng có những kẻ chỉ vì ngôi vị mà rước voi về dày mã tổ. Những Kiều Công Tiễn (thời tiền Ngô Quyền), Trần Ích Tắc, Trần Thiêm Bình (nhà Trần), ta chắc không quên một ông vua cuối đời Mạc tự trói mình quỳ ở Ải Nam Quan cầu Phương Bắc tiếp viện. Bọn xâm lăng chỉ chờ có thế để lấy cớ xâm lăng. Do chúa Nguyễn Ánh cầu viện nên quân Xiêm và sau đó là quân Pháp mới có cớ đặt chân lên đất nước ta. Cũng vì vua Lê Chiêu Thống mà bọn Thanh Triều mới có cớ xua quân sang chiếm nước ta, nhưng vì lòng yêu nước nên quân dân ta giáng cho chúng không còn manh giáp. Sầm Nghi Đống thắt cổ tự tử ở Gò Đống Đa, Tôn Sĩ Nghị quăng giáp chạy trốn...

Sau khi ta dành lại chủ quyền từ tay người Pháp thì một lần nữa Trung Hoa lại muốn thôn tính nước ta. Đầu tiên lấy cớ Trịnh Hòa thời nhà Minh đã từng đến quần đảo Hoàng Sa nên bọn chóp bu Trung Nam Hải đã đòi vùng biển phương Nam vào ngày 4 tháng 9 năm 1958. Sau khi đượcThủ Tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là ông Phạm Văn Đồng ký công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 công nhận vùng biển 12 hải lý là thuộc quyền kiểm soát của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (Trung Cộng) bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm dưới vĩ tuyến 17 mà lúc đó đang thuộc lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa. Vì cớ công hàm đó mà Trung Quốc đã ôm mộng lấy 2 quần đảo và vùng biển phía Nam. Chúng đã đánh úp chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1974 và gặp sự chống trả mãnh liệt của Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa nhưng vì thế yếu nên phần lớn binh lính VNCH bị hy sinh và bắt làm tù binh. Tướng Ngụy Văn Thà đã hy sinh anh dũng và được ghi vào Quân sử VNCH. Sau đó chúng tạo cuộc chiến tranh biên giới sau khi Việt Nam thống nhất hai miền được vài năm với Quốc hiệu là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đánh Trường Sa năm 1988, một lần nữa máu của những người lính Hải Quân Nhân Dân Việt Nam đã nhuộm đỏ Trường Sa.

Sau khi bình thường hóa với Việt Nam năm 1991 Trung Quốc đã nhiều lần khiêu khích với Hải Quân Nhân Dân Việt Nam tại hai quần đảo này, đa số các đảo bị Trung Quốc chiếm. Vào khoảng năm 2006 bọn hải quân Trung Cộng đã giết hại các ngư phủ Việt Nam ngay tại biển nhà. Năm 2007 chúng tuyên bố lập huyện Tam Sa bao gồm Hoàng Sa và Trường Sa để sáp nhập vào tỉnh Hải Nam Trung Quốc. Chúng cản trở không cho công ty BP đã ký với Việt Nam khai thác dầu mỏ tại biển nhà. Trắng trợn hơn nữa, Trung Quốc mới đây còn đòi bãi Tục Lãm Quảng Ninh của Việt Nam.

Hỡi các anh chị em thanh niên, sinh viên, học sinh!

Là người Việt Nam ai mà không lo trước nỗi đau mất nước. Gương chiến đấu hy sinh của các bậc tiền nhân còn đó. Dã tâm của Hán Tộc đối với Nước ta cứ âm ỷ, dai dẳng hàng thế kỷ, hàng năm, hàng ngày thậm chí hàng giờ. Trước sự an nguy của đất nước, nhiều tổ chức hội đoàn, đảng phái...đã bày tỏ ý kiến phản đối. Thanh niên, sinh viên học sinh, nhà báo xuống đường biểu tình ở cả hai miền Nam Bắc (Hà Nội, Sài Gòn...) bị chính quyền của nước mình cấm cản. Những người yêu nước dấn thân chỉ vì bày tỏ quan điểm chống Tàu mà bị cầm tù như nhà giáo Vũ Hùng, anh Phạm Văn Trội, cô Phạm Thanh Nghiên, nhà văn Nguyễn Xuân Nghiã, sinh viên Ngô Quỳnh, nhà thơ Trần Đức Thạch, nhà viết blog Điếu Cày ... Vì sao vậy? Điều này chúng ta ai cũng đều biết. Thanh niên chúng ta ngày nay không đứng lên để bảo vệ Tổ Quốc thì còn ai nữa.

Xin mượn bài hát SÁNG DANH LẠC HỒNG để kết thúc bài viết này.

Một người ngã gục là mười người đứng lên.
Mười người ngã gục là ngàn người đứng lên.
Ngàn người ngã gục là vạn người đứng lên.
Mình mà ngã gục là dòng Lạc Hồng đứng lên.
Đứng lên đứng lên cùng một lòng, cứu nguy, cứu nguy từ địa ngục. Dù xương rơi trắng đồng. Đồng hoang loang máu hồng cho quê hương, cho quê hương muôn năm vẫn còn, muôn năm vẫn còn.

Còn quê hương thì còn cơm ngon.
Còn quê hương thì còn danh thơm.
Còn quê hương thì còn yêu thương và còn tất cả, tất cả, tất cả những gì thiết tha.

Việt Nam, ngày 1/2/2009.

No comments:

Post a Comment