Wednesday, April 1, 2009

Báo SVYN_03

Thư Gửi Sinh Viên Học Sinh_03


Ban Biên Tập Báo SVYN

Các bạn thân mến;

Ngày 17 tháng 2 năm 1979, quân Trung Quốc tràn xuống các tỉnh biên giới phía bắc, tiến sâu hơn 8 cây số, chiếm giữ các thị xã thuộc tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn, Lào Cai. Ngày 16 tháng 3, quân Trung Quốc rút lui, sau khi đã phá hủy các làng mạc, trường học, nhà máy và hạ tầng cơ sở, nhiều thường dân vô tội đã bị quân Trung Quốc thãm sát. Hiện nay, một phần đất của Việt Nam bị Trung quốc chiếm từ 1979 đã được nhà nước hợp thức hoá qua các Hiệp định Biên giới, đảng CSVN đã chấp nhận mất đất.



Bích chương triển lãm chống quân Trung Quốc xâm lược

Bạn thân mến:

Gần 1000 năm trước, Tướng Lý Thường Kiệt đã từng đem quân phá Tống, giữ giang sơn, một tấc đất không nhường. Thời nay, tướng CSVN chưa đánh đã hàng. Hèn nhát, cắt đất, dâng biển cho ngoại bang để yên thân. Trong khi đó, thanh niên, sinh viên học sinh, giới trí thức v.v…đứng lên bày tỏ lòng yêu nước, phản đối hành vi bán đất, nhượng biển lại bị nhà nước ngăn cản, đuổi học, trấn áp, bỏ tù. Điều này khẳng định, đảng CSVN hèn chứ Nhân dân Việt Nam không hèn phải không các bạn?. Chúng tôi cảm ơn các bạn đã dũng cảm, tình nguyện đến với báo SVYN. Với sự tiếp tay của nhiều Cộng Tác Viên, tờ báo sẽ đến tay bạn đọc mỗi ngày một hiệu quả.

Ngày 1 tháng 4 năm 2009

Ban biên tập – Điện thư: baosinhvienyeunuoc@gmail.com
http://baosinhvienyeunuoc.blogspot.com/

Hãy Thoát Ra

Hãy thoát ra!

Thân phận bày tôi,
thua thiệt, khổ nhục đủ đường!



Đã gần 20 năm nay, đảng CS Việt nam chọn con đường gắn bó với đảng CS Trung quốc. Sau khi bức tường Berlin đổ sập, phe xã hội chủ nghĩa tan rã, rồi Liên bang Xô viết vỡ nát, đảng CS Liên xô biến mất, nhóm lãnh đạo CS Việt nam nghĩ rằng chỉ có con đường gắn bó chặt với đảng CS Trung quốc mới giữ cho đảng CS Việt nam khỏi nguy cơ đổ vỡ.

Họ lập luận rằng Trung quốc là nước cực lớn, có tiềm lực cao về mọi mặt, cùng chung một chế độ XHCN, cùng chung một học thuyết Mác Lênin, cùng chung một kiểu cai trị Một đảng, sẽ dựa vào nhau như môi với răng, kết thân trong tình nghĩa anh em và đồng chí, cùng phát triển vững mạnh trong thế kỷ 21.

Những kẻ bênh vực cho đường lối đối ngoại kết thân chặt với Trung quốc cho rằng sự thống trị hàng ngìn năm xa xưa của Trung hoa trên đất Việt nam là thuộc về quá khứ thời phong kiến, bây giờ là tình nghĩa anh em cách mạng bình đẳng, chỉ có lợi cho 2 bên. Nghe sao mà bùi tai, ngon lành.

20 năm trước, ngay trong hàng ngũ lãnh đạo, đã có những lời cảnh báo và can ngăn nghiêm khắc. Rằng phải luôn ghi nhớ, Trung quốc thời nào cũng có 2 mặt : dân tộc và bành trướng, rằng bài học năm 1979 còn sờ sờ nóng hổi, lính Trung quốc hiếp dâm, đập vỡ đầu cụ già, vứt trẻ em xuống giếng sâu, tàn phá tan hoang 6 tỉnh phía Bắc.

Nhiều cán bộ, đảng viên hồi ấy cùng bạn bè quốc tế của Việt nam đã kêu lên lời cảnh báo :" Đó là con đường sai lầm; đó là con đường cùng quẫn; là gửi trứng cho ác (ác là con quạ đen); con đường thua thiệt đủ đường, con đường ô nhục, nhân dân ta không bao giờ chấp nhận ! "

Từ năm 1991, sau đại hội VII đảng CS Việt nam, Đặng Tiểu Bình, rồi Giang Trạch Dân, rồi đến Hồ Cẩm Đào rất thích thú thấy các đàn em cộng sản Việt nam nhẹ dạ chui tọt vào thòng lọng lót bằng nhung lụa của mình, qua những từ ngữ êm đềm của 16 chữ vàng : " láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai " (!) , còn thêm bảng vàng hạnh kiểm 4 tốt - tứ hảo : " láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt "(!) do họ đề ra và áp đặt. Ít ai biết 16 chữ vàng như là 16 mắt xích bằng thép, 4 tốt như là 4 chiếc khoá để khoá chặt đảng CS Việt nam vào cỗ xe bành trướng của Bắc kinh.


Gần 20 năm, chừng ấy năm tháng, bao nhiêu gặp gỡ qua lại, bao nhiêu nụ cười và ôm ấp, bấy nhiêu tuyên bố chung và hiệp ước, ký kết ... đã đủ để rút ra kết luận rằng cái mối quan hệ nước lớn với nước nhỏ, đảng lớn với đảng nhỏ, đại quốc với phiên thuộc nó ra sao, nhiều ngọt bùi hay cay đắng, lắm vinh hay nhiều nhục, được mất những gì cho đất nước và nhân dân ?

Đã đến lúc phải tỉnh ngộ.
Phải tỉnh ngộ một lần cho mãi mãi !

Những hiệp ước về biên giới trên đất liền, trên biển và đánh cá chung trong Vịnh Bắc bộ là những hiệp ước bất bình đẳng, không biết bao nhiêu đất, biển, đảo, không biết cơ man nào là tài nguyên hải sản đã bị mất đứt vào tay thế lực bành trướng. Bản đồ chi tiết vẽ đường biên giới trên bộ vẫn không được công bố. Sắp hết hạn đăng ký với Liên Hợp Quốc về "thềm lục địa mở rộng" theo Luật biển Quốc tế - ngày 13-5-2009 - mà Việt nam vẫn bất động vì sợ quyền uy của nước đàn anh.

Bắc kinh vẫn thực hiện cái thói thâm căn cố đế "được đằng chân lân đằng đầu" và "được voi đòi tiên". Căn bệnh tham lam bành trướng của Bắc kinh là vô hạn độ; lòng tham đất, tham biển, tham đảo, tham đường hàng hải, tham tài nguyên dưới lòng biển của họ không bao giờ là đủ cả.

Ngay cả những cái gọi là "ủng hộ, giúp đỡ, hợp tác" của Bắc kinh cũng cần nhìn cho rõ, nhiều khi chỉ là những cái bả tai hại cho nền kinh tế - tài chính và văn hoá nước ta. Mới đây, báo Nhân dân ở Hànội cùng báo Nhân dân nhật báo Bắc kinh cùng đưa tin kim ngạch trao đổi giữa 2 nước năm 2008 lên đến 20 tỷ đôla (mức cao nhất, không nước nào bằng), năm 2010 sẽ lên 25 tỷ đôla, nhưng thật ra sự buôn bán này cực kỳ bất bình đẳng và tệ hại, vì Việt nam nhập siêu từ Trung quốc đến gấp hơn 3 lần so với xuất (nhập 15 tỷ và xuất 4,3 tỷ), chưa nói đến hàng lậu, hàng " nhái ", hàng giả là khủng khiếp, rò rỉ khắp tuyến, không có cách gì bịt lại nổi. Số thuốc phiện đủ loại từ Trung quốc nhập vào Việt nam vượt xa số nhập từ Miến Điện, Lào và Cam-bốt cộng lại. Cho đến than của cả vùng Quảng Ninh bị đánh cắp đưa sang Trung quốc với sự đồng lõa của bọn "than tặc" 2 bên biên giới cũng lên đến hơn 10 triệu tấn hai năm qua ! Nạn buôn người, từ buôn phụ nữ, buôn gái trinh, buôn trẻ em cho đến bắt cóc người đem sang Trung hoa bán ở Côn minh, Nam ninh, Quảng châu đã thành hẳn một ngành kinh doanh ngầm phát đạt.

Các nhà kinh tế, thống kê Việt nam được lệnh không được nói gì đến mặt tệ hại, thiệt thòi trong quan hệ với nước đàn anh, chỉ được nói mặt tốt đẹp, đúng theo kiểu " tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại "; thật ra trong mối quan hệ ấy phía Việt nam thiệt đơn thiệt kép, lỗ nặng, chuốc lấy đủ bệnh kinh tế, hàng phế thải, hàng độc hại, như sữa và thịt nhiễm trùng, thuốc bắc giả, thuốc tây giả, tiền giả...

Đầu năm 2008, khi Trung quốc quyết định đóng cửa hàng loạt gần một trăm mỏ khai thác bôxít ở Quảng Tây và Tứ Xuyên do ô nhiễm môi trường nặng và nhiều bệnh kỳ lạ cho con người, thế là Hồ Cầm Đào gọi Nông Đức Mạnh sang, giao cho việc sớm khai thác vùng bôxít tại Đak Nông và Lâm Đồng; cam kết này được ghi trên giấy trắng mực đen. Chưa thật an tâm, sau đó Hồ lại gọi Nguyễn Tấn Dũng sang, bắt học thật thuộc bài, cam kết khoản bôxít Đak Nông, nhận việc đưa ngay 6 ngàn công nhân Tàu vào Tây nguyên để cắm chốt, thúc đẩy mạnh ý đồ chiến lược này, vì Trung quốc đang đói nhôm, cần nhôm với khối lượng lớn để đóng gấp tàu sân bay, tên lửa, tàu chiến, máy bay phản lực, vệ tinh đủ loại...



(Lạng Sơn sau cuộc chiến tranh tại biên giới phía Bắc)


Bọn trùm bành trướng ngửi thấy có một xu thế phản bác việc khai thác bôxít khá mạnh từ giới khoa học, môi trường, văn hóa ở Việt nam, thế là nhóm Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo liền cử phái viên liên tiếp sang để trấn an, từ quan văn Đới Bình Quốc đến quan võ thượng tướng Trần Bỉnh Đức. Những phái viên này của nước lớn cũng lên mặt ta đây, đòi lần lượt gặp đủ lệ bộ tứ trụ triều đình, trước hết là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng. Họ còn đòi Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nước phải sớm thu xếp sang chầu thượng quốc không chậm trễ.

Gần đây, theo cái thói " được đằng chân lân đằng đầu ", Bắc kinh diễu võ dương oai, đưa tuần dương hạm, khu trục hạm vào vùng biển Hoàng Sa - Trường Sa, coi cả vùng Đông hải và Nam hải là "ao nhà", là vùng "lưỡi bò" của họ, coi mọi tàu đánh cá của nước khác trong vùng là bất hợp pháp, sua đuổi mọi dàn khoan và tàu dịch vụ của Anh - British Petroleum, Mỹ - Exxon Mobil , Na uy ra khỏi vùng này. Bắc kinh còn than phiền rằng cho đến nay Trung quốc đã tỏ ra nhún nhường quá(!), không khai thác được tài nguyên dầu, hơi đốt và tài nguyên khác(!); họ lên gân, xý hết phần mình về mọi tài nguyên trong vùng và răn đe thiên hạ không ai được đụng đến vùng lãnh hải mênh mông gọi là vùng "lưỡi bò" do họ tự ý vẽ ra.

Rõ ràng Trung quốc lợi dụng cuộc khủng hoảng kinh tế sâu rộng trên toàn thế giới để diễu võ dương oai, lao vào thời kỳ khai thác tài nguyên sâu rộng, nhằm vươn mạnh lên thế siêu cường kinh tế - tài chính và quân sự.

Hoa kỳ đã mạnh mẽ bác bỏ mọi yêu sách của Trung quốc trong vùng biển quốc tế, nơi tự do thông thương phải được tôn trọng cho mọi nước, mọi sự tranh chấp phải giải quyết bằng thương lượng. Tàu nghiên cứu Impeccable bị tàu quân sự Trung quốc ngăn chặn, vẫn tự do làm nhiệm vụ, khi cần được tàu quân sự của Hoa kỳ đi hộ tống. Nhiều nhà bình luận quốc tế nhận xét rằng chiếc lưỡi bò của Bắc kinh thè ra quá dài, đã bị lưỡi dao Hoa kỳ cắt đứt ! Phải 5 hay 7 năm, cho đến 10 năm nữa, hải quân Trung quốc mới có thể sánh bằng 1/3 hải quân Mỹ hiện nay.

Trước áp lực tới tấp, mạnh mẽ, có thể nói thô bạo và trịch thượng của Bắc kinh, nhóm lãnh đạo ở Hànội cũng cảm thấy quá ư bị động và lép vế. Họ thực hiện một cuộc điều chỉnh chiến thuật miễn cưỡng, để mong xoa dịu sự phẫn nộ của nhân dân, của một bộ phận trong đảng, trong quân đội, trong khối cựu binh sỹ, trong không ít trí thức và văn nghệ sỹ.

Đây chính là một động thái không bình thường, như cuộc họp của Ban thường trực Mặt trận Tổ quốc với bộ tư lệnh hải quân, tháng 2 vừa qua, đề cập đến cổ động lòng yêu nước, bảo vệ vùng biển, đảo của Tổ quốc, xác định Hoàng Sa, Trường Sa là thuộc chủ quyền Việt nam từ xa xưa, sau khi họ bị lên án là bán đất, bán biển ..

Ngày 17-3 gần đây, lại một động thái không bình thường: một cuộc hội thảo về đề tài "Tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông : lịch sử, địa chính trị và luật pháp quốc tế " do Học viện Ngoại giao, thuộc bộ Ngoại giao tổ chức tại Hànội. Nó khác thường là không có quan chức nào thuộc bộ ngoại giao tham dự. Có 14 bản thuyết trình đều mang danh nghĩa những nhà nghiên cứu tự do, trong đó có 2 học giả Mỹ. Nội dung đáng chú ý nhất là : coi công hàm Phạm Văn Đồng ngày 14-9-1958 là vô giá trị đối với Hoàng Sa, Trường Sa, vì trước đó Hiệp định Giơnevơ 1954 đã quy định lãnh thổ Nam vỹ tuyến 17 là thuộc quyền cai quản của chính quyền Miền Nam ; đề ra yêu cầu làm thành Luật chủ quyền của Việt nam tại Hoàng Sa và Trường Sa; đăng ký thềm lục địa mở rộng của Việt nam theo đúng Luật Biển trước khi hết hạn vào ngày 13-5-2009 tới...

Những động tác điều chỉnh chiến thuật rời rạc, miễn cưỡng trên đây chứng tỏ bộ chính trị 15 nhân vật độc đoán phụ thuộc thiên triều đã không thể cứ nhắm mắt vâng dạ mãi mọi mệnh lệnh ngang ngược, - thường còn đi trước cả ý muốn của thượng quốc, nay đã buộc phải có tý chút can ngăn, vì cảm thấy kẹt giữa thế trên đe dưới búa, cực kỳ hiểm ngèo. Họ cũng muốn trần tình với thiên triều là xin hay thư thả, từ từ, rồi đâu sẽ có đấy, ép quá mạnh e hỏng việc.

Giữa lúc căng thẳng, bế tắc, tiến lui đều khó này, quan hệ bên ngoài vẫn có vẻ như lắng dịu, thân thiết giữa thiên triều và phiên thuộc, nhưng bên trong đang có nhiều giằng co, mang đủ màu sắc quen thuộc : lôi kéo, mua chuộc, đe doạ và trừng phạt. Cười và lườm, tuỳ lúc. Nước lớn càng được thể, ép mạnh hơn. Bắc kinh đang ép Hànội phải dành cho đại công ty quốc doanh CHALCO - Chinese Aluminium Corporation, phần trúng thầu béo bở nhất ở Tây nguyên, đẩy lùi ALCOA của Mỹ và ALCAN của Canada.

Họ ép phải cho đưa tiếp công nhân Hoa lên đến 20 ngàn. Trung quốc trả giá cho 2 chuyện này 300 triệu đôla viện trợ không hoàn lại. Họ đã mua chính quyền cơ sở ở Đak Nông và Lâm Đồng. Các cuộc gặp cấp cao, phía VN phải nhắc lại thuộc lòng 16 chữ vàng và 4 tốt - Tứ Hảo; và phải có lời cam kết rõ : đưa hợp tác toàn diện giữa 2 nước anh em vào chiều sâu (!). Chiều sâu là lòng tham không đáy của nước đại bành trướng. Vẫn chưa hết, Trung quốc đang ép mạnh để hầu như ngành điện, than, ximăng, phân đạm, cả phần lớn ngành lọc dầu vào tay Trung quốc. Lại thòng lọng đấy !

Những tháng sắp đến sẽ là thời gian thử thách hiểm nghèo cho chế độ toàn trị. Nhóm lãnh đạo ở Hànội đã cảm thấy thế trên đe dưới búa. Họ buộc phải giữ thế phòng ngự. Họ buộc phải làm những động tác giả, nói về chủ quyền và lòng yêu nước. Nhưng họ chui quá sâu vào thòng lọng bành trướng, cắn phải câu, không nhả ra được nữa. Cần thôi thúc họ, cần cảnh tỉnh họ, nhất là cảnh tỉnh đại khối đảng viên bình thường, ở cơ sở, đông đảo người còn có tư cách và lương tri.

Họ có dám thông qua Luật về Chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa, có dám cùng Hoa kỳ và các nước Đông Nam Á cắt cái lưỡi bò bành trướng xuống phương Nam hay không ? Họ có dám mở hội nghị khoa học theo đúng nghĩa để thảo luận rành rọt về "nên và không nên" khai thác bôxít không? Họ có dám chuẩn bị đăng ký kịp thời hạn - trước 13-5-2009, thềm lục địa mở rộng của nước ta hay không ? Họ có hãm bớt số người Hoa đưa vào Tây nguyên hay không ?
Bộ chính trị hiện tại đã khinh thường bỏ ngoài tai những lời khuyên, can ngăn về phá nhà quốc hội cũ, xây nhà quốc hội mới, làm hư hại di tích lịch sử Cung điện Thăng long vô giá. Nay vẫn cứ như vậy ư ? Họ sẽ phải trả giá rất đắt.

Lúc này, mùa xuân - hè này là dịp hiếm có để toàn dân ta bày tỏ lời cảnh báo nghiêm khắc, lời khuyên răn chân thành cho bộ chính trị tự nắm độc quyền cai quản đất nước, rằng :
- hãy nhìn cho rõ tình hình; gần 20 năm phụ thuộc, Bắc thuộc là quá đủ, quá rõ rồi. Thế lực bành trướng Đại Hán tham lam vô độ, không chơi được với chúng đâu. Chúng chuyên dở trò "được voi, đòi tiên", "được đằng chân, lân đằng đầu ", rất khổ cực nhục nhã cho những ai mắc mưu chúng.
- hãy quyết đoán một lần, dứt khoát một lần, xây dựng nền tự chủ, đứng vững trên đôi chân dân tộc, kết chặt thành một khối, với chế độ dân chủ tiến bộ, dựa vào thế giới dân chủ văn minh, dựa vào các nước bạn ở Đông Nam Á, giữ quan hệ đúng mức, bình đẳng, quan hệ láng giếng tốt có đi có lại với Trung quốc.

Hãy mở ra một cuộc thảo luận rộng khắp về khai thác bôxít, và nhân đó về đường lối đối ngoại, chọn bạn tốt mà chơi, đứng vững trên đôi chân mình, gắn bó với các nước dân chủ, tiến bộ, tôn trọng luật pháp, từ bỏ và lánh xa các chế độ độc đoán bóp ngẹt tự do, chà đạp luật pháp.

Bùi Tín .
Paris 26-3-2009.

Ma Chiến Hữu

NGHĨ GÌ VỀ VIỆC TÁC PHẨM “MA CHIẾN HỮU” CỦA TRUNG QUỐC ĐƯỢC DỊCH VÀ LƯU HÀNH Ở VIỆT NAM?


Hoàng Kim

Như chúng ta đã biết, mới đây dư luận xôn xao về việc một tác phẩm của Trung Quốc được dịch và bày bán công khai ở Việt Nam. Đó là tác phẩm Ma Chiến Hữu của tác giả Mạc Ngôn do Trần Trung Hỷ dịch sang tiếng Việt và được nhà xuất bản Phương Nam ấn hành.

Câu chuyện kể về cuộc gặp mặt (trùng phùng) ngẫu nhiên giữa Triệu Kim và Tiền Anh Hào và sau đó là những kỷ niệm và hồi ức lại những sinh hoạt lúc còn sống, những cuộc chiến đấu giữa ta (Trung Quốc) và địch (Việt Nam), những hy sinh của đồng đội và những nuối tiếc ân hận vì cuộc chiến tranh phi nghĩa (xem trang 56 và 57).

Nếu đây là một tác phẩm bình thường thì không có gì đáng nói. Hoặc giả dụ như nó được phát hành tại một Quốc Gia bình thường nào cũng không có gì bàn cãi nhưng tác phẩm này lại được lưu hành ở Việt Nam, thế mới đáng nói chứ? Tác phẩm này có tên gốc tiêng Trung Quốc là “Chiến hữu trùng phùng” nói về những hồn ma là những người lính Trung Quốc chết trận khi giao chiến với Việt Nam. Chúng ta thấy ở trang đầu tiên của tác phẩm, họ đã viết “ Một cách nghĩ khác về chiến tranh. Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng. Cuộc đối thoại giữa hai cõi âm dương, sự vướng luỵ của con người và ma quỷ.”

Một cách nghĩ khác về chiến tranh là sao? Có phải là do Việt Nam gây hấn và người Trung Quốc chống trả để tự vệ? và họ đã ngã xuống như nhân vật Tiền Anh Hào trong truyện là anh hùng vì đã dũng cảm chiến đấu bảo vệ tổ quốc Trung Hoa vĩ đại...Trong suốt nội dung chỉ là kể về những ký ức của hồn ma nhưng những từ sử dụng trong truyện nào là địch, quân thù... đều ám chỉ Việt Nam. Xin trích một đoạn: “... Đúng lúc ấy, một mệnh lệnh đã được ban bố rằng, những chiến sĩ nhập ngũ năm bảy sáu bảy bảy không ai được phục viên vì ở phía Nam đang đánh nhau. Chúng tôi vui thầm trong bụng. Làm một người lính thời hoà bình chẳng có ý nghĩa gì cả, cuối cùng chúng tôi cũng đã có cơ hội để thể hiện mình. So với tôi, Tiền Anh Hào còn hưng phấn hơn tôi rất nhiều lần, đem bộ quân phục mới trả cho tôi và nhận lại quân phục cũ của mình. Trung tâm quân dự bị mở hội nghị, tổ chức liên hoan để tiễn chiến sĩ ra tiền tuyến. Chiến sĩ viết thư bằng máu để thể hiện quyết tâm, cho đến nay ngón tay tôi vẫn còn một vết dao cứa lấy máu viết thư. Trung đội trưởng, chính trị viên đều chúc rượu, nói: Chúc đồng chí lập công, giết nhiều địch để làm rạng danh quân đội anh hùng.” ( Trang 17). Nếu phòng văn hoá thông tin của Việt Nam duyệt cho in sách này như thể mặc nhiên họ cho rằng suy nghĩ quan điểm của Trung Quốc là đúng, là chính nghĩa (?), và quân đội Trung Quốc xứng đáng là quân đội anh hùng còn bên Việt Nam chính là giặc (?).

Qua sự việc này ta thấy nhà cầm quyền Việt Nam đã thể hiện bản chất ương hèn qua việc để cho một tác phầm truyện Trung Quốc bôi nhọ và sỉ nhục tổ quốc và những người lính Việt Nam đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc là vô ích. Nếu nói đây chỉ là truyện, là tiểu thuyết của Trung Quốc, tác giả chỉ dịch ra và nhà xuất bản in lên thế thôi thì đúng là nguỵ biện. Vì sao? Chắc mọi người dân Việt Nam đều biết những bài viết trung thực, những tiếng nói dân chủ, những bài phản ánh chống quan lớn tham nhũng thì cho là bất lợi cho Đảng Cộng Sản và bị kiểm duyệt, cắt xén, trong khi những câu những chữ trong truyện Ma Chiến Hữu xúc phạm đến người Việt Nam chúng ta thì vẫn cho lưu hành? Thật là nực cười.


Đọc Ma Chiến Hữu trên đất Việt Nam, chúng ta tưởng chừng như đang ở trên đất Trung Quốc hoặc một thuộc địa nào đó của nhà cầm quyền Bắc Kinh. Hảy nhìn lại vào cuối năm 2008 khi mà sinh viên Việt Nam xuống đường ở Hà Nội và Sài Gòn cùng biểu tình việc Trung Quốc đòi sáp nhập hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thì bị chính công an Việt Nam đàn áp bắt bớ trong khi vẫn để cho thanh niên Trung Quốc nghênh ngang trên đất Việt biểu tình với khẩu hiệu và biểu ngữ “Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc”.

Ngày nay một lần nữa Đảng Cộng sản Việt Nam tự thừa nhận mình là thuộc hạ của Tàu Cộng qua việc để cho Ma Chiến Hữu xuất hiện tại Việt Nam làm tổn thương những chiến sĩ đã ngã xuống vô ích.

Ta hãy xem một số ý kiến gần xa thông qua web, blog...

Hien H's Blog đã viết như sau:

"Ma Chiến Hữu" chỉ là một hiện tượng riêng lẻ trong tình trạng xuất bản và lưu hành tràn lan và vô nguyên tắc các ấn phẩm TQ trong thời gian qua. Trao đổi văn hóa tương xứng 2 chiều sẽ làm tăng sự hiểu biết giữa các dân tộc. Nhưng sự thâm nhập văn hóa 1 chiều, cho dù không có yếu tố chính trị hay độc hại, cũng vẫn là sự xâm lăng văn hóa. Ta có thể nhận thấy, không chỉ riêng tác phẩm này của Mạc Ngôn, việc xuất bản và truyền bá các ấn phẩm, phim ảnh TQ tràn lan trong nhiều năm trở lại đây về các vấn đề lịch sử, văn hóa , trong khi thiếu vắng những tác phẩm và phim ảnh Việt Nam về những vấn đề tương tự đã dẫn đến người ta thuộc sử Tàu hơn sử Việt, dần dần sẽ làm cho người VN, nhất là thế hệ trẻ, nhìn nhận các vấn đề theo quan điểm của người Trung Quốc.

Lỗi này có thể gây ra bởi các nguyên nhân sau:

1) Các nhà văn của chúng ta bỏ trống "trận địa", không có các tác phẩm văn học nghệ thuật tương xứng.

2) Chúng ta có các tác phẩm tương xứng nhưng Nhà nước không cho lưu hành.

3) Cả hai nguyên nhân trên.

Theo tôi cả Nhà nước và các nhà văn của chúng ta đều cần phải kiểm điểm lại xem lỗi do đâu.

Trở lại cuốn" Ma Chiến Hữu", mặc dù về lý thuyết, nhiều người đã nói không sai khi cho rằng nên đọc và cảm nhận nó như 1 tác phẩm văn học, "để biết những người lính TQ nghĩ gì về cuộc chiến cũng là điều thú vị..." v.v..., nhưng tôi vẫn cho rằng tại thời điểm này, tốt hơn là chưa nên lưu hành 1 cuốn sách như vậy ở VN khi chúng ta chưa có những tác phẩm tương xứng để người TQ biết những suy nghĩ của nhân dân VN và những người lính VN về cuộc chiến. Ngay cả giới trí thức, những người đọc rộng hiểu sâu còn có những cảm nhận khác nhau về cuốn sách thì ai dám chắc đa số những người trẻ tuổi, những người sinh ra và lớn lên hàng chục năm sau cuộc chiến, đã đủ tỉnh táo để chỉ tìm thấy sự "thú vị" trong việc "xem quan điểm của người TQ thế nào...", hay là họ sẽ dần dần suy nghĩ, đánh giá các sự kiện theo cách nghĩ của người TQ. Có thể nói, phần lớn họ chưa hội đủ những hành trang cần thiết để có thể "cảm" được cuốn sách theo hướng thuần túy nghệ thuật cao siêu như nhiều nhà thông thái đã chỉ giáo.

Đừng nói "Ma Chiến Hữu" chỉ là 1 tác phẩm văn học mà dễ dãi trong việc lưu hành. Đừng nói là sự kiểm duyệt chỉ có ở các chế độ độc tài. Đừng nói là người dịch chỉ biết đó là tác phẩm văn học thì dịch.Tư cách là người Việt Nam cần phải cao hơn tư cách của 1 dịch giả trong khi tiếp cận những vấn đề có thể đụng chạm đến lòng tự hào dân tộc. Chưa kịp chuẩn bị để có được 1 sự giao lưu văn hóa 2 chiều đầy đủ thì việc hạn chế xuất bản, hạn chế lưu hành những ấn phẩm văn hóa nhất định từ nước ngoài là cần thiết. Đó là trách nhiệm của bất kỳ nhà nước nào. Đối với trường hợp của "Ma Chiến Hữu", lẽ ra điều này càng cần phải được xem xét cẩn trọng hơn khi chủ đề về cuộc chiến tranh biên giới 1979 mà nó đề cập tới vẫn còn được nhà nước coi là "nhạy cảm" để hạn chế các nhà văn, nhà báo trong nước nói đến trên các kênh chính thống. Nhưng sự "chuẩn bị" của chúng ta cũng không thể quá chậm trễ. Trong việc này có trách nhiệm của các nhà văn và của cả các "nhà quản lý văn hóa", để sao cho trong một thời gian không quá lâu, chúng ta cũng có những tác phẩm nổi tiếng như của Mạc Ngôn và chính sách "quản lý văn hóa" của chúng ta cũng phải đủ thông thoáng, ít nhất cũng giống như TQ, để những tác phẩm đó có thể được lưu hành không chỉ ở VN mà cả ở TQ trong một thời gian không xa. Và đây là một ý kiến:

Nó cho chúng ta thấy sự méo mó, dị hợm, nhược tiểu, hèn nhát của chúng ta. Trong khi người Trung Quốc có thể viết sách về chiến tranh Việt-Trung, xuất bản chúng thì người Việt Nam không thể: từ tiểu thuyết của Trần Thu Trang bị yêu cầu cắt xén vài câu liên quan tới chiến tranh Việt Trung cho tới tập truyện ngắn của Vũ Ngọc Tiến bị thu hồi và nhà xuất bản Đà Nẵng bị đóng cửa bởi lý do trên. Trong khi người Việt không thể đọc được những tác phẩm của các nhà văn Việt Nam viết về chiến tranh Việt-Trung thì lại có thể dễ dàng mua được sách của người Trung Quốc viết về chiến tranh này. Trong khi báo chí Việt Nam không được đề cập tới chiến tranh Việt Trung thì lại vẫn có thể đọc thông tin từ các trang mạng bán chính thức của Trung Quốc về vấn đề này*.

Đó quả là nghịch lý. Và đáng buồn là cái nghịch lý ấy lại phổ biến đến mức thành chân lý, cứ như tằm ăn rỗi, nuốt trọn dần tâm thức người Việt, khi mà phim ảnh, sách báo Trung Quốc tràn ngập thị trường văn hóa Việt Nam. Rồi cứ đà này, người Việt sẽ chỉ biết Càn Long là vị minh quân thánh chúa chứ không biết y là kẻ xâm lược Việt Nam năm 1789. Sẽ chỉ biết Đặng Tiểu Bình là vị lãnh tụ xuất chúng siêu quần chứ không biết y là kẻ xua quân đánh Việt Nam năm 1979. Sẽ chỉ biết Hứa Thế Hữu là lão tướng tài năng được Mao Chủ tịch yêu dấu chứ không biết y là kẻ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, Lạng Sơn và Cao Bằng 1979 (cho dù vị "tướng tài" mà báo Hà Nội Mới ca ngợi đó đã bị quân địa phương Việt Nam gây thiệt hại nặng nề đến mức bị Đặng tước quyền Tổng tư lệnh cuộc chiến xâm lược Việt Nam năm 1979). Sẽ chỉ biết tới những anh hùng quân đội Trung Quốc như "liệt sĩ" Tiền Anh Hào trong cuộc chiến Việt-Trung chứ không thể thuộc tên một anh hùng quân đội, một liệt sĩ Việt Nam nào trong cuộc chiến này.

Và rồi cuối cùng, chúng ta sẽ nhìn lịch sử Việt Nam bằng mắt của người Trung Quốc.
(http://blog.360.yahoo.com/blog-LHs64Q8nc6oA.KIg0brqXw--?cq=1)

Trên blog của Người Buôn Gió ta đọc được những dòng như sau:

Sự khốn nạn trong nền văn hóa Việt Nam hiện nay.

Tác phẩm như sách giới thiệu là ca tụng về chủ nghĩa anh hùng. Câu này in rõ ở bìa sau. Đề cập đến những người lính đã hy sinh anh dũng trên đất Lạng Sơn- Việt Nam tháng hai năm 1979. Những trận đánh ác liệt trên những cao điểm, tiêu diệt được rất nhiều tên địch. Chúng ta hay nghe lời của vị chính ủy sư đoàn nói trong sách. '' Chúng ta hy sinh vinh quang, quá khứ của chúng ta là vinh quang, lúc này cũng vinh quang, tương lai cũng vinh quang. Bất kỳ sự hoài nghi nào về vinh quang của chúng ta đều là sai lầm, những sai lầm cực kỳ nghiêm trọng''.
Tên sách ; Ma Chiến Hữu.
Tác Giả ; Mạc Ngôn.

Nhân vật chính; Người lính anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trong chiến tranh phía Nam Trung Hoa tháng hai năm 1979, thượng sĩ Tiền Anh Hào.( trang 13) Do Trần Trung Hỷ dịch sang tiếng Việt. Nhà xuất bản Văn Học 10 Nguyễn Trường Tộ - Hà Nội. Năm 2008. Trên trang bìa có hình những chiến sĩ Trung Hoa anh hùng trước giờ xung trận dạy cho bọn địch một bài học.

Trên blog Hoàng Linh
Gần đây, có mấy chuyện động giời, liên quan đến chiến tranh 1979 mà các forum, blog đều râm ran: chuyện Nghĩa trang Liệt sĩ Trung-Việt Thủy Khẩu Long Châu bị coi là nơi có có vòng hoa của phái đoàn Việt Nam (?) tưởng nhớ các chiến sĩ Tàu chết trận 1979 (?), rồi chuyện “Hà Nội Mới” đăng bài dịch ca ngợi tướng Tàu Hứa Thế Hữu (tổng chỉ huy quân đội Trung Quốc oánh Việt Nam hồi 1979), và chuyện cuốn “Ma Chiến Hữu” trong loạt sách mới in năm ngoái của Mạc Ngôn ca ngợi người lính anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trong chiến tranh phía Nam Trung Hoa tháng hai năm 1979” (được NXB Văn Học ấn hành với những lời PR có phần ồn ào).

Thông tin trong các vụ này thì rất nhiều và dồn dập, xem qua trên blog Sweet tears và Người Buôn Gió là tương đối đủ. Nhìn chung, tự mỗi người đều có thể rút ra được kết luận cho mình về việc xử lý các info và cả những tình cảm dân tộc của mình. Nói chung, dù ở mức độ khác nhau, nhưng các info trên đều bao hàm một ý nghĩa tích cực là dựng dậy tinh thần dân tộc, ái quốc trong người đọc, khiến người dân quan tâm lại với lịch sử đất nước. Ở câu chuyện nghĩa trang Thủy Khẩu, cho dù info có thể lệch lạc, hoặc nói nặng lên là thêu dệt, bịa đặt (ở đây tạm không xét đến “động cơ” của tác giả), ít ra, nó cũng có thể khiến nhiều người tìm hiểu, tại sao lại có chiến sĩ Việt Nam tử trận ở nước Tàu trong cuộc chiến chống Tưởng thống chế. Bởi lẽ, tìm hiểu lịch sự một cách đa chiều bao giờ cũng có ích và nên làm. Nhưng cái hay trong cả 3 trường hợp trên, là nó đặt ra vấn đề nhìn nhận những cá nhân (hoặc tập thể) trong lịch sử, xuất phát từ các góc độ, quan niệm khác nhau. Có lẽ không cần phải bài cãi, đối với đất nước và người dân Việt Nam, lính Tàu năm 1979 (trong đó có Hứu Thế Hữu), hẳn nhiên là địch, là kẻ xâm lược. Trên chiến trường là kẻ thù không đội trời chung. Bất kể trước đấy, họ có thể là những nông dân nghèo khó, thất học, bị chính quyền Tàu sử dụng như những con bài cho ván cờ của họ (theo ý mà bác Trương Thái Du dẫn lại của Mạc Ngôn trong một bài viết về sự “chính danh” của cuộc chiến 1979).

Nhưng với Trung Quốc, rất có thể họ được coi như những anh hùng, nhất là đối với những liệt sĩ (hiểu theo nghĩa thiệt mạng ngoài chiến trường). Đó là chuyện của Tàu, Việt Nam mình không làm gì được, dù bực. Kệ xác họ! Tóm lại dù mỗi người có những suy nghĩ khác nhau nhưng đều có một điểm chung là việc tác phẩm Ma Chiến Hữu xuất hiện ở Việt Nam nói lên sự ương hèn của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với đất nước. Họ đã cho phát hành những kiểu truyện ca ngợi Trung Quốc và tôn vinh chính kẻ thù của mình trong khi đã và đang đè bẹp ý chí yêu nước của dân tộc Việt Nam.

Sài Gòn, ngày 28 tháng 03 năm 2009

Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc

Ngày mùng 2 tháng 9 năm 1945, Hồ Chí Minh tuyên bố “độc lập” để rồi hàng năm vào cái ngày tối tăm đó đất nước mình dẫu đói nghèo vẫn phải oằn mình tổ chức “quốc khánh” rình rang tốn không biết bao nhiêu là tiền của, phô diễn cờ hoa rợp trời, quan chức đua nhau đọc diễn văn với các bữa tiệc xa xỉ vô tội vạ, cùng lúc đó thì hàng triệu người khác đang còng lưng trên những cánh đồng cằn cỗi với cái bụng đói meo, tất cả chỉ với một mục đích ca ngợi sự vẽ vang của Đảng đã lãnh đạo nhân dân đánh đuổi thực dân Pháp dành “độc lập” cho dân tộc.

Nhưng giờ đây nhân loại đã bước vào kỹ nguyên tin học với tốc độ truyền tải thông tin vô cùng khủng khiếp mà chắc chắn ông Hồ không thể nào tưởng tượng nỗi , người Việt Nam giờ có thể dễ dàng tiếp cận hơn với nhiều “thông tin ngoài luồng”, nhiều anh chị mặt đỏ bừng bừng khi vô tình đi lạc vào một “website phản động” nào đó , một người bạn cũ còn kín đáo gởi tin nhắn vào blog của tôi với nội dung như sau: “lâu rồi mới vô đọc blog của mi, phản động quá, tau không có đủ can đảm để đọc hết bài nữa, lo học đi mi, việc nước đã có nhà nước lo ”. Và nhiều lần tôi đã cố giải thích cho bạn tôi hiểu rằng thực ra sau mùng 2 tháng 9 năm 45 nước ta không hề có độc lập , đó chỉ đơn giản là việc thay thế Chủ Nghĩa Thực Dân bằng Chủ Nghĩa Cộng Sản, mà chính ông Hồ là tay sai và lá cờ đỏ sao vàng mà ông ta mang về ngang nhiên bay trên bầu trời nước ta từ đó. Bài học năm xưa, lợi dụng người dân ít học ông Hồ đã khéo léo che đậy Chủ nghĩa Cộng Sản bằng cách kích động lòng yêu nước, bao nhiêu triệu người đã bỏ lại tuổi thanh xuân trong cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước” , chữ “cứu nước” là chữ linh thiêng nhất của Dân Tộc chúng ta vì nó gắn liền với suốt chiều dài lịch sử của Dân Tộc. Vì hai chữ đó người Việt Nam sẵn sàng hy sinh tất cả.

Nhưng than ôi, tất cả đã bị lừa và ngày hôm nay vẫn tiếp tục bị lừa. Dân tộc ta đâu thiếu người tài, Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học, Lý Đông A, Huỳnh Phú sổ , ... nhưng chỉ có Hồ Chí Minh là người gặp thời, thời của quỷ, chính xác là thời “quỷ đỏ” lộng hành, với tham vọng nhuộm đỏ cả địa cầu. Chúng ta hãy tưởng tượng xem nếu như ngày hôm nay khắp hoàn vũ này nước nào cũng bị áp bức bởi Chủ Nghĩa Cộng Sản thì sẽ ra sao ? Xin thưa tất cả hơn 6 tỷ người sẽ sống trong “ thế giới đại đồng”, lúc đó kinh đô ánh sáng Paris sẽ tăm tối như Bắc Hàn, và người dân Newyork cũng sẽ chèo thuyền đánh cá trên phố giống như Hà Nội của chúng ta. Tất cả sẽ bình đẳng, ai sinh ra cũng đói khổ như nhau, ai cũng mất nhân quyền như nhau, cũng được Đảng nhồi sọ như nhau, sẽ không còn ai ganh tỵ ai, tất cả sẽ không còn đấu tranh, cứ như thế sinh ra làm nô lệ, không chết vì già thì cũng chết vì kiệt sức. Đó là viễn cảnh một trái đất màu hồng của máu và nước mắt.

Chính vì hiểu được hiểm họa đó nên nước Mỹ với vai trò là một siêu cường có trách nhiệm phải đi tiên phong lãnh đạo các nước khác trong việc chặn đứng sự bành trướng của khối Cộng Sản trên thế giới, thế nên việc “ngụy Hồ” kêu gọi “chống Mỹ cứu nước” trên thực chất phải được hiểu đúng đắn là chống Mỹ cứu Chủ Nghĩa Cộng Sản. Chỉ có người dân quê thật thà chất phác là mù quáng tin theo những khẩu hiệu ngụy tạo đó, và có lẽ nếu tôi sinh ra dưới xã hội miền Bắc vào thời đó tôi cũng sẽ yêu nước mù quáng, sẽ cầm súng đi đánh Mỹ, sẽ nuôi giấu cán bộ, sẽ liều chết trong các cuộc xung phong, và nếu không bỏ mạng thì sẽ may mắn được sống cuộc sống ‘hòa bình” với tay cụt, chân cụt , đang ngồi chờ khách bơm xe ở dọc đường, hay về nhà đi cày với mảnh ruộng bé hơn hồi còn chiến tranh, vì hòa bình rồi thì người ta biến nó thành sân gôn hay các khu rì sọt để “sánh vai với các cường quốc năm châu”, rồi đời sống quá khổ, quá oan ức tôi cũng sẽ đi khiếu kiện như bao người khác, tôi sẽ kêu “thủ tướng ơi cứu dân ”, “ quốc hội ơi cứu dân”, đến một lúc kêu hoài chúng nó không nghe thì có khi với bản tính ngông cuồng cộng với việc hết đường sống , tôi lại đánh bom cảm tử cũng nên . . . Chính vì thế nên tôi muốn nói rằng nếu không có lá cờ đỏ của ông Hồ mang về thì sẽ không có quá nhiều bi kịch trên đất nước như ngày hôm nay. Tất nhiên lịch sử không bao giờ nói nếu.

Và ngày 30 tháng 4 năm 1975, là ngày mà triệu người vui, triệu người buồn, nhưng triệu người vui kia thì cũng mếu máo không lâu sau đó. Từ đây nửa nước Việt Nam tự do đã chìm vào biết bao nhiêu khổ đau mà kể cho hết. Vết thương lịch sử này ngoài trách nhiệm của người Việt, cũng không thể không nhắc đến việc Mỹ đã phản bội đồng minh , vì cục diện chính trị lúc đó và vì chiến lược lâu dài, Mỹ đã để cho màu đỏ của máu loang lổ trên khắp miền Nam sau khi ký kết hiệp định Paris 1973, hiển nhiên Mỹ không thể thả nổi cho khối Cộng Sản bành trướng sang đến Mỹ nhưng ở một chừng mực nào đó vì lợi ích của nước Mỹ được cân nhắc kỹ càng thì Mỹ sẳn sàng thỏa hiệp với Cộng Sản cho dù thỏa hiệp đó sẽ giết chết hàng triệu người hay cả một dân tộc khác. Gần đây nhất trong bộ phim “Việt Nam Việt Nam “ của đạo diễn John Ford được công bố sau 37 năm bị giấu kín, thượng nghị sĩ Ronald Reagan đã thừa nhận ".. chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ , cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là ngàn năm tăm tối cho các thệ hệ sinh tại Viêt Nam về sau." Mỹ đã thua Cộng Sản trên chiến trường Việt Nam, nhưng trên chiến trường thế giới thì Mỹ đang thắng sau khi một loạt khối Cộng Sản Đông Âu và Nga Xô xụp đổ , đến trong tương lai gần thì Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Cộng cũng sẽ chịu chung số phận với ông tổ của chúng mà thôi.

Biết chắc chắn là Cộng Sản phải đến hồi suy vong nhưng cái hậu quả của nó để lại sau 33 năm hà hiếp dân tộc mới ghê gớm thay, biết bao nhiêu năm nữa mới phục hồi được môi trường sống đang bị phá hoại, bao nhiêu năm nữa mới cải thiện được nòi giống đang ngày một bệnh hoạn, và bao nhiêu năm nữa mới làm sáng lại đạo đức nhân phẩm của người Việt khi ngày một băng hoại. Tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng, tiếc cho cơ hội được sống tự do hạnh phúc của người Việt đã vỡ tan tành, tiếc cho những ai chưa từng và đã từng được “ghé bến sài gòn, là nơi du khách dập dồn từ 5 châu tới viếng thăm thủ đô, dòng sông chen chúc tàu đò , ngựa xe buôn bán hẹn hò , người dân no ấm sống đời tự do”, tự do thì đã mất ,tiếc nuối cũng đã muộn, mong sao con cháu thế hệ sau sẽ khắc cốt ghi tâm bài học của một nước nhược tiểu phải gánh chịu.

Sau mùng 2 tháng 9 năm 1945, ông Hồ đã đưa đất nước vào con đường khánh kiệt với những cuộc chết chóc triền miên chỉ vì ích kỷ thủ đắc riêng cho cái bản ngã đầy ắp tính man rợ của Quốc Tế Cộng Sản. Ở thời chiến thì người dân chết theo kiểu của thời chiến, nay thời bình thì chết theo kiểu thời bình, ví như giết “cường hào ác bá” trong cuộc cải cách ruộng đất, thảm sát hàng ngàn người dân vô tội ở Huế trong trận Mậu Thân, hay trên đại lộ kinh hoàng Việt Cộng đã hả hê mở một bửa tiệc thịt người khi nả đại pháo 130 ly và hỏa tiễn 122 ly vào người dân Quảng Trị đang rồng rắn kéo nhau dài hàng chục kilômét vào Huế để lánh nạn Cộng Sản, còn giờ đây thì người dân mất đất mất ruộng đói mà chết, ra đường sập hố ga hay xe đụng mà chết , ăn uống ngộ độc mà chết , đi làm giấy tờ bị hành lên hành xuống tức mà chết ...v .v..v rất nhiều kiểu chết và cứ ở đâu có Cộng Sản thì ở đó có phi lý, có bất công, có mùi tanh của máu, có xú uế của xác người nên người ta còn gọi cờ đỏ sao vàng với một cái tên dễ nhớ khác : Cờ Máu.
Ngày hôm nay vui mừng lắm khi ngày càng có nhiều người trẻ yêu nước chống Cộng quyết liệt, nhiều người không chống Cộng nhưng cũng yêu nước quyết liệt, nhưng tất cả nên là những người chịu khó tìm hiểu lịch sử trước đã .

Hãy nhìn xem cả thế giới đều rùng mình khi nghe nhắc đến Chủ Nghĩa Cộng Sản, và Quốc Tế Cộng Sản bị toà án thế giới lên án với tội ác chống lại hòa bình thế giới, tội ác chiến tranh, và tội ác chống lại con người. Những năm gần đây người Trung Quốc tự do đã ra mắt tác phẩm Cửu Bình ( 9 bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc) , tác phẩm đã phơi bày những tội ác những cuộc giết người man rợ mà Trung Cộng đã gây ra và vạch trần bản chất lưu manh tà giáo, phản con người, phản vũ trụ của Chủ Nghĩa Cộng Sản , người đọc sẽ không khỏi kinh hoàng và thương cảm cho dân tộc Trung Hoa luôn vổ ngực xưng hùng xưng bá giờ đây thê thảm đến như vậy, thật là khủng khiếp khi nhận được con số thống kê của thời báo Đại Kỷ Nguyên từ ngày 3 /12/2004 cho tới nay 13/3/2009 chỉ vỏn vẹn 4 năm 3 tháng mà đã đã có 51.193.607 người ký tên ủng hộ việc dẹp bỏ Đảng Cộng Sản, tính ra trung bình một ngày gần 10 ngàn người thức tỉnh, điều đó như như báo trước cái chết của Chủ Nghĩa Cộng Sản trên đất nước Trung Quốc chỉ còn là vấn đề thời gian. Còn ở Nga từ sau năm 1991 đã thay lá cờ búa liềm bằng lá cờ ba sọc trắng xanh đỏ có từ thời Nga Hoàng , những tượng đài Lênin đã bị tháo bỏ, viện Lênin nay đã đổi tên là Medical Biological Technologies, và nước Nga đã có kế hoạch sẽ mai táng cái xác ướp Lênin vào năm 2010, trong khi ở Việt nam thì trẻ con cứ thắc mắc rằng “ ông Lênin ở nước Nga , sao ông lại đứng vườn hoa nước mình ...” , tất cả các lĩnh vực nghệ thuật, hội họa, văn thơ , phim ảnh, âm nhạc ... “trăm hoa đua nở” thỏa sức vạch trần tội ác Cộng Sản cho người dân được biết, người ta cũng đã đưa tội ác của chủ nghĩa cộng sản vào chương trình giáo dục học đường và rất nhiều lần trong những tiết học các em bé đã phản đối kịch liệt vì cho rằng làm sao mà con người có thể đối xử với nhau còn tệ hơn cầm thú như thế được ?! Thầy giáo chỉ biết nhăn mặt mỉm cười, đã qua rồi các em yêu mến ! qua rồi “thời đại của những lời nói dối tuyệt vời” .

Tôi nêu lên những điều này vì muốn nói rằng xã hội Việt Nam rồi cũng sẽ phải trãi qua những giai đoạn y như thế, lá cờ vàng ba sọc đỏ chắc chắn sẽ lại tung bay ngạo nghễ trên quê hương Việt Nam, quốc ca sẽ không còn “xây xác quân thù”, lăng Hồ Chí Minh sẽ bị phá bỏ , tiền Việt Nam sẽ phải có hình hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo .v.v.. tất cả 64 tỉnh thành mỗi tỉnh sẽ có một viện bảo tàng tội ác Cộng Sản, cả Dân Tộc sẽ bừng tỉnh, cả Dân tộc sẽ xót xa đau đớn chen lẫn hạnh phúc trước quá nhiều sự thật sẽ được phơi bày, tất cả sẽ phải tiếp tục đấu tranh lâu dài và gam go trước là để lập lại trật tự xã hội, sau là để hoàn thiện dần dần nền dân chủ mà những nước láng giềng như Thái Lan, Singapore, Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản đã bỏ quá xa rồi. Càng nhìn lại lịch sử rồi đối chứng với hiện tại thì tôi lại càng căm phẫn tột cùng, khi gần 40 000 người Việt Nam đã hi sinh dưới lá cờ đỏ sao vàng trong cuộc chiến biên giới với Trung Cộng vào những năm 79, để rồi hôm nay vì quy phục quan thầy Bắc Kinh mà những hy sinh mất mát đau thương đó trở thành đề tài cấm kỵ trên tất cả các phương tiện truyền thông trong nước, học sinh thì không được học, sử gia thì không được đào sâu phân tích, nhà văn nhà thơ thì không được tự do xuất bản, ngay đến cả những người đồng đội anh dũng năm xưa, giờ đây cũng chỉ dám “đặt vòng hoa trong tâm tưởng”. Trong khi đó lại có đến 40 nghĩa trang “Đời đời nhớ ơn các liệt sỹ Trung Quốc” trên đất nước Việt Nam . Tác phẩm Ma Chiến Hữu của nhà văn Trung Quốc Mạc Ngôn viết về cuộc chiến biên giới 1979, được phát hành trong nước với lời giới thiệu của nhà xuất bản như ca tụng về chủ nghĩa anh hùng của những người lính Trung Quốc đã xâm lược giết hại người dân Việt Nam. Và gần đây với “Vụ án Bôxít ” Trung Cộng đã âm thầm hủy diệt môi trường sống của người Việt đồng thời ngang nhiên đưa hàng ngàn công nhân chiếm đóng Tây Nguyên và những công nhân đó sẳn sàng cấm súng bất kỳ lúc nào, và tôi dám chắc rằng một ngày rất gần đây thôi chúng ta sẽ được nghe phát ngôn bộ ngoại giao Việt Cộng Lê Dũng hùng hồn lên tiếng “ Việt Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý và bằng chứng lịch sử về chủ quyền của mình đối với TÂY NGUYÊN ”, rồi cũng giống như Hoàng Sa Trường Sa , Vịnh Bắc Bộ , Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc mà thôi , việc của báo chí thì cứ lu loa khẳng định chủ quyền, còn việc mất đất mất biển là chuyện quốc gia đại sự nên chỉ một mình Đảng biết Đảng giải quyết.

Nói như thế để thấy rõ bản chất vong nô của Việt Cộng và bản tính bá quyền lưu manh của Trung Cộng, dù chúng nó thân thiết với nhau hay chúng nó quay sang đánh nhau thì chỉ có nước mình nhiễm độc, nước mình mất, dân mình khổ, dân mình chết thôi, chứ nhà nó vẫn to, xe nó vẫn sang, trương mục ngân hàng vẫn kếch xù từ sức lao động của nhân dân, và dù bè lũ chính trị bộ có chạy theo Tàu hay theo Mỹ đi nữa nhưng chắc chắn rằng không có tên nào theo Dân Tộc mình, đối với chúng là nước Tàu hay nước Việt Nam có khác gì nhau, Tố Hữu đã báo trước rồi mà : “bên kia biên giới là nhà, bên đây biên giới cũng là quê hương”.

Tôi biết nói những điều này với những người đã bị Đảng nhồi sọ quá lâu sẽ bị họ đấu tố là việt gian phản động, họ sẽ dùng những lý lẽ như nhờ ơn “bác” ơn Đảng mà mới có ngày hôm nay độc lập tự do hạnh phúc, nhưng việc tôi sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng không có nghĩa là nhờ lá cờ đó mà tôi được sống được học tập... , mà đúng ra vì “nó” mà tôi phải mất đi rất nhiều thứ vốn dĩ là quyền cơ bản của một con người. Nói dễ hiểu cũng giống như việc người ta nuôi nhốt những con chim từ lúc nó lọt lòng, khi lớn lên nó sẽ quanh quẩn với cái lồng , sống với “tư tưởng ăn ỉa có người dọn” trong khuôn khổ của cái lồng, được quyền tự do hót nhưng thường thì khi từ nhỏ người ta sẽ dạy cho nó hót những câu “đúng đắn và lặp đi lặp lại ” đại loại như “líu lo líu lo , Vì Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa - vì lý tưởng của bác Hồ vĩ đại - sẵn sàng” hay “ huýt , huýt , vì sự nghiệp dân giàu, nước mạnh xã hội công bằng văn minh”... , những chú chim hót hay này sẽ được người ta cho hưởng những đặc quyền đặc lợi , thức ăn ngon, chổ ở đẹp .... Còn tất nhiên biện pháp tốt nhất dành cho những con chim suốt ngày gào thét “két két , tự do , dân chủ , nhân quyền ” điếc tai thì sẽ bị đưa vào những “chuồng cải tạo ” với những tội danh rất lạ tai như “Phản động” “thế lực thù địch” “chống phá nhà nước XHCN” “âm mưu diễn biến hòa bình” .... và cải tạo đến chừng nào chịu hót đúng bài thì thôi, còn không thể cải tạo thì tìm mọi cách loại bỏ khỏi đời sống của loài chim. Cũng vì hoàn cảnh sống trong lồng tù túng cứt cơm lẫn lộn như thế, nên khi nghe thấy những chú chim khác hót ca kể về đời sống văn minh của loài chim tự do, nhiều chú chim trong lồng rất hoang mang không biết có thật mình đã bị đánh lừa suốt quãng đời qua không ? dù sao may mắn thay cho nòi giống của loài chim vẫn còn nhiều những con chim đại bàng khao khát tự do, phá cũi xé lồng oai hùng tung cánh tìm về với bầu trời xanh lơ. Này bạn tôi ơi ! đất nước mình có độc lập không khi đất nước bị lèo lái bởi những thái thú của Tàu Cộng, tự do là gì khi đến lòng yêu nước cũng bị tước đoạt, và hạnh phúc ở đâu khi hàng chục triệu người trên đất nước mình vật lộn kiếm ngày 2 bữa ăn không nỗi.

Khi nhìn thấy các mẹ các chị cầm cờ đỏ ảnh “bác” đi khiếu kiện, thấy sinh viên học sinh yêu nước mang cờ đỏ đi biểu tình chống Tàu Cộng, thấy các anh lính gìn giử tổ quốc nơi biên ải xa xôi hay trên các vùng hải đảo mang theo lá cờ đỏ sao vàng, tôi đã thốt lên, các anh ơi ! các chị ơi ! các mẹ ơi ! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập tự do hạnh phúc.

***
Đài Loan 13/3/2009
- Viết cho “bác” ở dưới địa ngục để báo cho “bác” biết dù tôi đã bị Đảng của “bác” nhồi sọ suốt 2 chục năm nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
- Viết cho dì của tôi đang vất vã kiếm kế sinh nhai nuôi đàn con nhỏ.
- Viết cho dượng của tôi đang ngày đêm canh giữ trên hòn đảo Trường Sa “còn sót lại”.
- Viết cho anh chị tôi đang hăng hái dấn thân “vì sự nghiệp dân giàu nước mạnh xã hội công bằng văn minh”.
- Viết cho bạn tôi tốt nhiệp đại học loại khá, thất nghiệp, đóng tiền nhà thì hết tiền ăn, muốn ăn thì hết đóng tiền nhà .
- Cũng viết cho bạn tôi, con một gia đình quan chức giàu có nhưng đang sống mất phương hướng trong xã hội lộn ngược này.
- Và viết cho thằng em tội nghiệp của tôi đang ngồi trên ghế nhà trường, miệng đọc ê a, mặt mày ngơ ngác.
...
Lê Trung Thành.
Sinh viên du học nghành kiến trúc

Nỗi Lòng

Nỗi Lòng Sinh Viên Thời Kinh Tế Thị Trường


Tôi sinh ra từ miền quê nghèo, cuộc sống đầy khó khăn nên ba tôi thường dặn “phải vào được đại học thì mới đổi đời con ơi!”. Ý nguyện của ba tôi cũng đã ăn sâu và trở thành động lực mạnh mẽ để tôi tiến vào giảng đường Đại học. Cái ngày tôi lên thành phố thật sự là một cuộc đổi đời với biết bao điều mới lạ, biết bao điều hay cần phải học hỏi, tôi tưởng như giấc mơ đã thành một nửa. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra rằng hành trang của tôi chỉ là mớ kiến thức mà tôi đã chật vật cố gằng dùi mài trong 12 năm học ở trường làng.

Đằng sau niềm tự hào của gia đình là cả một gánh nặng cho cha tôi, mẹ tôi và các anh em tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy ngoài việc học, tôi phải lo tiền học phí, sách vở và lo miếng cơm hàng ngày. Biết bao lo toan đang đợi trước mặt. Tiền tôi dạy thêm cũng vừa đủ trang trải cuộc sống hàng ngày, còn tiền học phí phải do cha mẹ tôi từ quê gửi lên. Cầm những đồng tiền nặng mồ hôi nước mắt mà tôi khóc. Những trớ trêu cho thân phận sỹ nghèo đã khổ còn gặp khổ hơn. Chính sách của nhà nước về việc học phí ngày một càng tăng không giãm khiến cho chúng tôi càng hoang mang hơn. Có những sỹ không theo nổi phải bỏ học ra đời đi làm, chúng tôi thường hay nói đùa “thế là thêm một anh cử ra đi”. Có sinh viên vì lo kiếm tiền nên đã sao lãng việc học hành khiến nợ nhiều môn phải kéo dài thời gian học, càng làm tình cảnh thêm khốn khó.

Ở các nước khác, sinh viên được ưu tiên số một vì họ là những người chủ của đất nước sau này. Ngay cả ở Cuba, sinh viên học sinh được miễn học phí. Ở các nước tiến bộ, sinh viên họ được tiếp xúc trong một môi trường hiện đại, tiếp thu những thành tựu khoa học của nhân loại.

Trong khi nhìn lại sinh viên Việt nam thì khác một trời một vực. Học phí tăng nhưng chất lượng giáo dục thì không cải thiện, vẫn còn tình trạng thầy đọc sỹ chép. Thiết nghĩ, kém may mắn cho sinh viên Việt Nam nói chung và sinh viên nghèo như chúng tôi nói riêng.

Sự kiện biểu tình của sinh viên Đại học Hồng Bàng là một minh chứng cụ thể cho điều tôi nói. Việc nhà trường đột ngột tăng học phí mà không thông báo trước cho sinh viên như “giọt nước làm tràn ly” khiến cho 200 sinh viên đã biều tình, hô vang khẩu hiệu phản đối. Một số sinh viên vẫn đồng tình với việc tăng thêm tiền học phí vì giá cả thị trường đang leo thang, nhưng cung cách cư xử của nhà trường khiến sinh viên bất ngờ, không chuẩn bị kịp tiền nên đã phản ứng.

Chúng tôi, những sinh viên là người chủ tương lai của đất nước, mong muốn nhà nước và các trường Đại học chăm lo hơn cho sinh viên, đừng để một cuộc biểu tình nào nửa xảy ra vì lý do nghe rất vô lý “học phí tăng bất ngờ”.

Hiếu Dân
Sài Gòn, ngày 24 tháng 3 năm 2009

Đảng Là Đạo Đức?

“ Đảng là đạo đức - Là văn minh”
và sự phản cảm của người đọc.



Trần Sưu

Sự bùng nổ thông tin ở những năm cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI đã làm lớp SON THÁNH của những kẻ BỒI BÚT tô điểm cho ông Hồ, rơi lả tả. Không it những người dân Viêt Nam đã nhận ra ông Hồ đích thực. Thế mà : Để hưởng ứng cuộc vận động sáng tác và quảng bá tác phẩm viết về việc “ Hoc tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, ông Nguyễn Xuân Nguyên có trích dẫn bài phát biểu của ông Hồ trong lễ khai mạc lần thứ 30 ngày thành lập ĐCS Việt Nam ( 3/2/1930 – 3/2/1960) như sau :

Đảng ta vĩ đại
như biển rộng núi cao
Ba mươi năm phấn đấu và thắng lợi
biết bao nhiêu tình
Đảng ta là đạo đức là văn minh
Là thống nhất, là độc lập
là hoà bình ấm no
Công ơn Đảng thật là to
là cả một pho sử vàng
Ba mươi năm lịch sử đảng

(Tạp chí văn nghệ quân đội tháng 2/ 2009)

Đã vào đầu thế kỷ 21, khi dân trí người Việt đã được nâng cao, tầm mắt của người Việt đã hòa nhập vào tầm mắt của thế giới trong khi ĐCS đang ngày bị mất lòng tin, phơi bầy đầy đủ bộ mặt thật của họ trước nhân dân : độc tài tham nhũng, đàn áp dân, sa đọa, truỵ lạc, vong bản … không thể che đậy, chối cải. Bởi thế, bài báo của ông Nguyễn Xuân Nguyên – Vô tình hay hữu ý đã gây phản cảm ở người đọc.

Sự phản cảm ở đây là : ĐCS không vĩ đại, không văn minh, không có công lao trời biển đối với dân tộc Việt Nam đến thế ( bao nhiêu sự thực ngược chiều đã chứng minh điều này ) so với lịch sử thì sự vĩ đại và công lao nếu có của đảng chưa là gì. Vả lại, nếu Đảng có vĩ đại có văn minh, có công lao trời biển, có lịch sử bằng vàng thế nào thì hãy để cho nhân dân tự biết (hữu xạ tự nhiên hương) cớ sao cứ phải tự đứng ra ca ngợi với những lời lẽ cực đoan đến như thế. Cố nhân đã dạy : người quân tử làm điều tốt không tự kể công. Vậy thì với những lời lẽ của ông Hồ, ông đã tự cho ông là người thế nào!? Nhìn vào lịch sử thế giới và trong nước từ xưa đến nay chưa thấy một ông vua nào, một lãnh tụ chính đáng nào lại giám ngang nhiên tự ca ngợi mình đến thế. Con người phải biết khiêm tốn, khiêm tốn mấy cũng không cho là đủ, còn tự mãn kiêu căng thì dù chỉ một chút cũng là thừa. Đảng nhà nước CSVN trong nhiều thập niên qua đã giáo dục trẻ học tập 5 Điều ông Hồ dạy, ai cũng nhận ra rằng ông Hồ bỏ qua một điều tự nhiên tối thiếu cơ bản trong mỗi con người đó là yêu gia đình.

Ai cũng phải đặt câu hỏi, có phải vì ông Hồ muốn làm “THÁNH” nên không giám nhận vợ nhận con, vì thế trong những Điều ông dạy không có tình yêu đối với gia đình. Thiếu tình yêu, đạo đức đó là nguyên nhân chính dẫn đến sự bi thảm đối với gia đình ông.

Lại nhớ những ngày đầu cách mạng ông Hồ lấy bút danh Trần Dân Tiên để viết cuốn sách : “Những quảng đời hoạt động của Chủ Tịch Hồ Chí Minh” để hết lời ca ngợị mình và tự xưng là CHA GIÀ DÂN TỘC …Rồi tiếp những năm sau đó tự xưng là BÁC với toàn thể nhân dân … Đó có phải là đạo đức, là tấm gương cần phải học tập không ? Lại nói sang một chuyện khác, qua đó tinh thần dân tộc của ông Hồ thể hiện ở đâu . Hồi ở Pắc Bó, ông viết :

Non xa xa, nước xa xa
Chẳng phải thênh thang mới gọi là
Nọ suối Lê Nin, kia suối Mác
Hai tay ôm ấp một sơn hà.

Tại sao lại gọi suối Lê Nin, ngon núi nước ta là núi Mác ? Tiếng Việt hết chữ để đặt tên rồi hay sao, giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt vậy sao mà ông lại coi suối Lê Nin và núi Mác như hai tay ôm ấp một sơn hà, nghĩa là hai ông Lê Nin và ông Mác ôm cả giang sơn rồi sao. Tôi cho đây là một bài thơ VONG BẢN. Nếu thật sự ông Hồ cao hứng kính trọng những con người “vĩ đại” như Mác và Lê Nin thì sao không phân tích những giá tri thực tiễn về học thuyết của hai ông để lai cho nhân loại mà ông lai tự cho phép mình đặt tên suối của Việt Nam là suối Lên Nin. Núi của Việt Nam là núi Mác. Nếu đất nước sinh ra ông Lê Nin, ông Mác liền với biên giới nước ta biết đâu nó lại trở thành lãnh thổ của hai người anh em vô sản “vĩ đại ” đó rồi. Cứ nhìn sự xâm lấn của “người anh em” TC đối với lãnh thổ, lãnh hải thuộc chủ quyền của Việt Nam và sự nhu nhược trên mọi lĩnh vực của lãnh đạo ĐCSVN thì rõ. Chưa nói đến nỗi đau trong thảm họa cải cách ruộng đất trước thời gian bài thơ của ông Hồ được ông Nguyễn Xuân Nguyên trích dẫn, ra đời mới được mấy năm. Dưới sự lãnh đạo của ông Hố, Đảng đã tổ chức cho con tố cha, vợ tố chồng …đã bắn giết dã man hàng vạn người vô tội. Sau đó, ông chỉ nhận sai và ra trước dân quyệt mấy giọt nước mắt cá sấu thế là xong. Lại nữa, trong khi cổ nhân nói TỨ HẢI GIAI HUYNH ĐỆ (người trong bốn biển đều là anh em) thì ở đại hội III của Đảng CSVN ông Hồ đã có câu rất “ bất hủ ” :

“Quan san muôn dặm một nhà
Bốn phương vô sản đều là anh em”

Điều gì đã khiến ông Hồ chuyển dịch (mô – đi – phê) lời của cổ nhân như vậy. Đó chẳng là ông Hồ đã bộc lộ quan điểm giai cấp phi quốc gia. Có lẽ chính quan điểm đó của ông Hồ, dưới sự lãnh đạo của ông Chính Phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa công nhận vùng biển 12 hải lý của TC ( bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam ). Mặt khác, quan điểm ấy thể hiện giai cấp vô sản thì ở đâu cũng là anh em, không phải giai cấp vô sản thì đồng bào Việt dù ở trong nước, hay ngoài nước cũng là thù địch NGUY THẬT ! Đây là câu chữ PHI DÂN TỘC NHẤT của ông Hồ. Khi Đảng của ông Hồ cướp được chính quyền hàng vạn người dân Miền Bắc không cộng sản đã phải di cư vào Nam để sinh sống, rồi khi chính quyền Miền Nam sụp đổ trong cuộc chiến tranh ý thức hệ bằng vũ trang, hàng triệu người dân đã phải vượt biên ra đi. Hàng trăm nghìn người gặp nạn làm mồi cho cá, bị cướp biển hãm hiếp bắn giết … Nhân dân Việt Nam trong nước dưới sự cai trị của chế độ CS độc tài tham nhũng, bị cướp ruộng đất nhà cửa … đi khiếu kiện không người giải quyết, bị đàn áp, thậm chí còn bị bỏ tù, hãm hại.. Đạo đức xã hội xuống cấp, suy đồi nghiêm trọng, đời sống của đại bộ phận nhân dân ngày càng khốn khó. Lãnh hải, lãnh thổ chủ quyền của đất nước bị “người anh em vô sản ” bành trướng TC ngang nhiên lấn chiếm …Gần đây, trên cơ sở phân tích và lên tiếng về thảm họa trong tương lai đối dự án khai thác quặng Bô-xít ở Tây Nguyên của hàng trăm nhà khoa hoc, chuyên môn, lão thành cách mạng, dư luận nhân dân. Nhưng vì thiếu ĐỨC NGHE, Đảng vẫn khẳng định việc tiến hành dự án đó “là chủ trương lớn của đảng và nhà nước”.!???

Tóm lại : đạo đức của ông Hồ đối với gia đình như thế, đối với nhân dân như thế, đối với tổ quốc như thế ??? Và đảng của ông suốt nhiều thập niên qua cai tri nhân dân đã đưa dân tộc Việt Nam đến chỗ nghèo hèn tụt hậu, đạo đức xã hội suy thoái nghiêm trọng, tổ quốc Việt Nam ngàn cân treo sợi tóc như hiện nay. Nếu cứ tiếp tục cuộc vận động “học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” thì “dòng họ Nguyễn Tất” bao giờ mới được giải oan. Hành vi của những kẻ hô hào cuộc vận động này, không những mang tội ác với những người oan khuất, mang tội ác đối với chinh ông Hồ, mang tội lừa dối bịp bợm đối với nhân dân. Tôi là lớp con cháu, tôi không có ý bới móc lịch sử, nhưng vì sự phản cảm mà tôi không thể không cầm bút nói lên chính kiến của mình về một phần sự thật “đạo đức, văn minh” của ông Hồ cũng như của đảng CS cai trị nhân dân Việt Nam trong suốt hơn 60 năm qua.

Việc học tập và làm theo gương sáng của tiền nhân là cần thiết. Một mặt, để tỏ lòng biết ơn những tiền nhân có công thực sự đối với tổ quốc, với nhân dân. Một mặt để những lớp con cháu biết tiếp thu những tinh hoa văn hóa làm cho xã hội ngày một tốt đẹp hơn. Nhưng học tập phải dựa trên THẦN TƯỢNG VĂN HOÁ của nhân vật, tránh mọi sùng bái cá nhân một cách thô thiển nhằm mục đich không lương thiện. Mặc dù Đảng nhà nước CSVN hiện nay vẫn cố tình độc quyền bưng bít thông tin, nhưng “bàn tay không che nổi mặt trời ”. Nên điều đó chỉ làm hại mình, hại nhân vật, còn việc đầu độc đối với người đọc không những đã trở nên lạc hậu mà còn gây phản cảm.

Trần Sưu
Hà Nội, 27/3/2009

QUÂN ĐỘI BẢO VỆ AI?

NHÂN DÂN VÀ ĐẢNG: QUÂN ĐỘI BẢO VỆ AI?
Lá thư ngỏ gởi giới tướng lãnh quân đội Việt Nam

Kính gởi quý vị tướng lãnh quân đội nhân dân Việt Nam. Tôi là Trần Quốc Cường công dân Việt Nam, đang sống tại TPHCM. Tôi viết thư này để gởi quý vị thao thức của những người trẻ chúng tôi và của nhiếu người dân khác. Xin quý vị bớt chút thời gian đọc và có thể bàn bạc với nhau để tìm cách giải thoát cho người dân Việt Nam chúng ta khỏi ách thống trị độc tài của nhà cầm quyền Cộng Sản.

Suy nghĩ thứ nhất: Quân đội là của nhân dân. Tôi tin rằng mọi người đều nhất trí quân đội là của nhân dân, do dân và vì dân. Quân đội bảo vệ đất nước, bảo vệ dân. Mọi đất nước, dù ở bất cứ thể chế chính trị nào, đều có quân đội nhưng quân đội không thuộc về một thể chế chính trị hay một đảng phái mà thuộc về nhân dân. Nói cách khác, quân đội không bảo vệ thể chế chính trị hay đảng phái mà bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân. Khi đất nước bị xâm lăng, quân đội đứng ra đấu tranh. Khi người dân gặp hoạn nạn, quân đội đứng ra giúp đỡ. Ví dụ như những lần giúp dân sơ tán tránh bão lụt, khắc phục lại hậu quả thiên tai… Như vậy xứng danh là “Quân đội nhân dân Việt Nam”.

Suy nghĩ thứ hai: Truyền thống hào hùng của quân đội ta trong công cuộc bảo vệ đất nước. Chúng ta thật tự hào về truyền thống anh hùng và bất khuất của quân đội ta. Tuy rằng đất nước ta trải qua nhiều cuộc chiến tranh chống quân xâm lược nhưng hầu hết đã mang lại chiến thắng vẻ vang. Nhiều cường quốc đã phải tháo chạy trước sức phản công của quân đội ta. Chẳng cần phải nói nhiều, các trang sử vàng đó còn in đậm mãi trong lòng dân tộc Việt Nam.

Tuy nhiên điều khiến tôi suy nghĩ nhất là ngày nay nhân dân ta đang phải gánh chịu một cuộc đàn áp bất công trong xã hội. Xét từ ngày Đảng Cộng Sản lên nắm quyền tới nay, đất nước ta được mệnh danh là “độc lập, tự do, hạnh phúc” nhưng người dân lại không hưởng được những quyền này. Nhân dân ta vẫn phải tiếp tục gánh chịu cuộc đàn áp mới: đàn áp về tư tưởng, đàn áp bởi sự gian dối và bất công. Về tư tưởng, người dân phải suy nghĩ và nói theo chỉ đạo của Đảng, phải khen chứ không được chê. Hậu quả của sự đàn áp này tạo ra hàng loạt những trí thức XHCN giáo điều, những trí thức mà bộ não bị xơ cứng không suy nghĩ được điều gì ngược lại ý Đảng. Chúng ta chỉ cần nghe hay đọc những bài trả lời chất vấn, phỏng vấn của các bộ trưởng, các cán bộ nhà nước thì nhận ra điều này.

Về mặt xã hội, Việt Nam ngày nay đang tràn lan sự gian dối, bất công. Gian dối len lỏi vào trong cuộc sống, công sở, học đường, đồng thời được chính thức và công khai hóa bởi những phương tiện truyền thông của Đảng và nhà nước. Các vụ báo chí bịa đặt, cắt xén, xuyên tạc thành ý của người dân là những bằng chứng. Vì gian dối nên đưa tới bất công. Những người có tâm huyết với đất nước, những người yêu mến sự thật đều bị mạt sát, trù dập, bỏ tù còn các bộ phận tham nhũng thì sống phây phây. Vụ luật sư Lê Trần Luật và 8 giáo dân trong phiên tòa phúc thẩm là một bằng chứng. Ngoài ra người dân cũng phải gánh chịu nhiều bất công do cán bộ cấp dưới làm bậy cấp trên làm ngơ. Hầu như người dân luôn là đối tượng để các cán bộ nhà nước đổ lỗi. Chẳng hạn trong vụ Thái Hà và tòa Khâm Sứ: cán bộ ăn cướp đất của dân, nhưng khi giáo dân tập trung cầu nguyện thì báo chí nhà nước rêu rao bôi xấu rằng họ phá rối trật tự công cộng; Vụ sập dầm cầu chợ Đệm do cán bộ rút ruột công trình nhưng lại đổ lỗi "do công nhân bất cẩn"; Còn vụ lụt ở Hà Nội là do “người dân ỷ lại vào nhà nước quá đáng”; Hay vụ cán bộ ăn chăn tiền Tết của dân nghèo là do “lòng tốt” của cán bộ “giữ tiền dùm dân”, vân vân. Tôi tự hỏi không biết mấy vụ như: ông Nguyễn Tấn Dũng qua bên Úc, ông Nguyễn Minh Triết qua Mỹ phải “chui cửa hậu” như con Cún thì do lỗi ai?

Từ những bằng chứng như thế tôi tin rằng Đảng không còn lấy dân làm gốc nữa, không còn xứng đáng là của nhân dân nữa mà chỉ là một lũ lừa bịp, ngoại trừ một vài cá thể nhỏ bé. Nhất là qua vụ Bauxite đang diễn ra ở Tây Nguyên thì tôi tin rằng Đảng đang là kẻ thù của nhân dân. Nếu là kẻ thù thì bằng mọi giá chúng ta phải loại trừ! Xét từ ngày nắm quyền đến nay, Đảng đã vấp phải rất nhiều sai lầm nghiêm trọng nhưng nhờ sự nhẫn nại của nhân dân nên Đảng vẫn tồn tại. Đáng lẽ Đảng phải nhận ra những sai lầm của mình mà sửa chữa, thế nhưng không những không nhận ra mà lại cố chấp trong sai lầm. Nói thẳng ra Đảng đã coi thường nhân dân, bất chấp đạo đức truyền thống, bất chấp sự thật, bất chấp tất cả chỉ để thủ lợi cho mình. Tôi nghĩ thời gian mấy chục năm qua nhân dân ta đã cắn răng chịu đựng Đảng như thế là đủ. Bây giờ phải hành động! Vấn đề là hành động như thế nào cho nhanh chóng và không đổ máu.

Nhóm nghiên cứu sinh trẻ chúng tôi trao đổi với nhau nhiều và nhận thấy rằng cách thức êm đẹp nhất là quý vị trong quân đội hãy ra tay. Vì lợi ích của dân tộc chứ không phải lợi ích của Đảng, xin quý vị hãy trao đổi bàn bạc và lên kế hoạch để xúc tiến công việc sớm nhất có thể. Nếu chúng ta không dứt khoát thì sợ rằng năm mưới năm nữa đất nước chúng ta trở thành một tỉnh lẻ của Trung Quốc thì thật khốn cho dân tộc ta. Kính chúc quý vị vạn sự tốt đẹp. Xin cảm ơn.

25. 3. 2009
Trần Quốc Cường

* Xin quý độc giả vui lòng giúp chúng tôi phổ biến lá thư này đến nhiều người kể cả trong các cơ quan nhà nước, nhất là giới sinh viên và các nghiên cứu sinh, những người có thao thức với vận mệnh đất nước. Xin cảm ơn quý vị.