Wednesday, August 26, 2009

Báo SVYN_06


Thư Gửi Sinh Viên Học Sinh_06

Ban Biên Tập Báo SVYN


Hãy Cứ Đợi Đấy!


Ngày 20 tháng 8 năm 2009, nhà cầm quyền Hà nội cho ti-vi chiếu cảnh một số anh em dân chủ đã “ăn năn thú tội”. Bên cạnh anh Nguyễn Tiến Trung, anh Trần Huỳnh Duy Thức, ông Trần Anh Kim còn có thêm Luật sư Lê Công Định, người trước đây đã xin “hưởng lượng khoan hồng”. Mục tiêu của lần này ngoài việc đánh đổ uy tín cá nhân của anh em dân chủ nói riêng và Phong trào Dân chủ Việt Nam nói chung, Bộ công an Hà nội còn muốn nhắm vào phía chính giới Hoa Kỳ.

Bản thú tội được anh Nguyễn Tiến Trung, anh Trần Huỳnh Duy Thức và Ông Trần Anh Kim viết ngày 13 tháng 8 năm 2009 nhưng mãi đến ngày 20 mới chính thức phát hình, tức là sau vài ngày khi Nghị sĩ Mỹ Jim Webb có mặt tại Việt Nam. Những lời “buộc” phát biểu của anh Nguyễn Tiến Trung và Luật sư Lê Công Định cho thấy nhóm lãnh đạo an ninh CS thân Bắc Kinh muốn gây ấn tượng trong nội bộ CSVN trước Đại hội đảng 11 là có yếu tố chỉ đạo đòi Dân chủ của “nước ngoài”, và gửi tín hiệu với Mỹ “đừng can thiệp vào nội bộ Việt Nam, đừng đề cập đến vấn đề vi phạm nhân quyền”. Cảnh thú tội cũng nhằm khẳng định là những người này đã công khai nhận tội, vi phạm pháp luật Việt Nam và xin nhà nước khoan hồng. Vì vậy, Mỹ và dư luận quốc tế không còn lý do vững chắc để đặt vấn đề “nhân quyền” với Hà Nội. Không ai tin những anh em này lại thành khẩn “cúi đầu nhận tội”. Tuy nhiên trong cảnh “cá chậu chim lồng”, họ đã phải bước lùi, vừa trái với lý tưởng của họ, vừa đi ngược lại xu hướng của cuộc đấu tranh.

Những hiện tượng “thú tội” của Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Anh Kim, luật sư Lê Công Định, nếu có làm dư luận bức xúc và lo lắng cho tương lại Phong trào Dân chủ, thì dư luận cũng cần vững tin vào những kiên cường của số anh chị em dân chủ sắp bị Hà Nội đưa ra xét xử như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, anh Ngô Quỳnh, anh Phạm Văn Trội, chị Phạm Thanh Nghiên v.v.. hay nhiều người khác đã từng bị Hà Nội tuyên án tù như Linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Bắc Truyễn, Trần Quốc Hiền, bác sĩ Lê Nguyên Sang, Huỳnh Nguyên Đạo, Trương Minh Đức, Nguyễn Phong, Đoàn Văn Diên, Nguyễn Tấn Hoàng v.v… Hãy nhớ rằng, họ đã và đang bị tù tội lâu nhất, chịu cảnh trấn áp dã man nhứt, nặng nề nhứt, khốc liệt nhứt, nhưng không ai trong số họ đã “cúi đầu nhận tội” hay “xin hưởng lượng khoan hồng”.

Nước Hàn Quốc vừa mất đi một vị anh hùng. Ông cựu Tổng thống Kim Đại Trọng, người đã dũng cảm đấu tranh chống lại chế độ độc tài Phác Chính Hy. Vì là nhà bất đồng chính kiến, ông từng bị chế độ cho công an, đặc vụ ám sát nhiều lần, từng bị tuyên án tử hình. Năm 1973, ngay tại Tokyo, đặc vụ Hàn Quốc đã bắt cóc Kim Đại Trọng đưa ra ngoài biển, chuẩn bị giết và ném xác xuống biển phi tang. Khi được mật báo, ông Don Gregg, trùm tình báo CIA tại Hàn Quốc đã quyết định phải khẩn cứu. Ông đã cho máy bay trực thăng bay vòng vòng trên chiếc tàu đang giam Kim Đại Trọng, làm to chuyện nhằm áp lực chính phủ quân phiệt. Nhờ sự can thiệp quyết liệt của Don Gregg, Phác Chính Hy đã miễn cưởng tha mạng của họ Kim.

Nhờ lòng can đãm và quyết liệt đấu tranh đến cùng, vì sự nghiệp Dân chủ và Tự do cho Hàn Quốc của Kim Đại Trọng, chế độ độc tài Phác Chính Hy đã phải sụp đổ. Nếu họ Phác giết Kim Đại Trọng, hay họ Kim “đầu hàng” chế độ độc tài, lịch sử đấu tranh Dân chủ của Hàn Quốc đã đi về đâu? Nhân dân Hàn Quốc đã cử lễ quốc táng cho Kim Đại Trọng và gương đấu tranh chống độc tài của ông xứng đáng cho Nhân dân Việt Nam cảm phục và học hỏi. Kim Đại Trọng có thể không làm nên “lịch sử” cho Hàn Quốc, nhưng “lịch sử” đấu tranh lật đổ chế độ độc tài Phác Chính Hy thì không thể thiếu vai trò của Kim Đại Trọng.

Chúng ta không đòi hỏi luật sư Lê Công Định, anh Nguyễn Tiến Trung, anh Trần Huỳnh Duy Thức, ông Trần Anh Kim v.v…phải làm anh hùng. Không ai quyết định số phận của họ bằng chính họ. Cuộc đấu tranh vì Dân chủ cho Việt Nam vô cùng cam go, ngoài chế độ độc tài, toàn trị, còn phải liên tục tự đấu tranh trong chính chúng ta. Đây là cuộc đấu tranh tự nguyện, họ đã tự nguyện hy sinh, dấn thân và tự nguyện lùi bước, cho dù bị ép buộc, thì cuộc đấu tranh Dân chủ này không vì vậy mà gãy đổ, thoái trào. Hãy cứ đợi đấy bạn ạ, vì thời gian sẽ trả lời.

Lịch sử rất sòng phẳng, những kẻ có tội sẽ phải ra toà, hoặc toà án công luận hoặc toà án công lý. Hiện nay, kẻ có tội trước công luận không phải những anh em dân chủ bị ép “cúi đầu nhận tội” mà chính là nhà nước độc tài CSVN. Hãy cứ vững tin vào tương lai, vì đảng CSVN sẽ có ngày phải đối diện trước toà án công lý.

Ban Biên Tập Báo SVYN
Ngày 25 tháng 8 năm 2009
Điện thư: baosinhvienyeunuoc@gmail.com
http://baosinhvienyeunuoc.blogspot.com/

Tuesday, May 5, 2009

Bản Chất Tay Sai của Đảng CSVN

Bản Chất Tay Sai của Đảng CSVN

Hiện nay, theo dõi một số trang mạng về sự kiện nhà cầm quyền Hà Nội cấp phép các tập đoàn kinh doanh khoáng sản Trung Cộng tiến hành thăm dò, khai thác mỏ bôxít tại Tây nguyên đa số tập trung vào những nhận định sau:

1/ Khai thác Bôxít gây thảm họa ô nhiễm môi trường sinh thái
2/ Hủy diệt nền văn hóa Tây Nguyên
3/ Làm cho đời sống nhân dân Tây nguyên rơi vào khó khăn, cộng sản Việt nam trấn áp, cướp đoạt đất đai của đồng bào dân tộc thiểu số, Trung cộng kiểm soát, gây chia rẽ, kích động hận thù, ly khai, bất ổn xã hội
4/ Chính sách di dân của chính phủ Trung cộng hình thành cộng đồng Hoa kiều tại Tây Nguyên và họ sẽ trở thành chiến binh chiến đấu phục vụ tổ quốc Đại hán.

Tôi cho rằng tất cả những nhận định đó điều chính xác, tuy nhiên chưa đi sâu vào trọng tâm bản chất của vấn đề, chúng ta cùng nhìn lại nguồn gốc hình thành Đảng cộng sản Việt nam, quá trình hoạt động, cai trị quốc gia của đảng và nhà nước cộng sản Việt nam từ những năm 1930 đến nay, sẽ thấy rằng dự án khai
thác bôxít Tây nguyên chỉ là một trong nhiều hiện tượng nói đúng hơn đã lộ rõ bản chất tay sai, lệ thuộc chính quyền Hà nội đối với chính quyền Bắc kinh.

Gắn kết các sự kiện xuyên suốt từ trước đến nay, chúng ta thấy thái độ hành xử khiếp nhược Đảng cộng sản Việt nam đối với quan thầy Trung cộng xuất phát từ bản chất nô dịch đó.

Chiến Tranh Pháp – Việt Minh (1946 – 1954) nếu không được sự trợ giúp về khí tài và nhân lực của Trung cộng thì Việt minh không thể thắng lợi (www.bbc.co.uk/vietnamese/indepth/story/2009/02/090202_china_advisers_review.shtml; www.bbc.co.uk/vietnamese/entertainment/story/2004/03/040321_chineseadviserstwo.shtml) buộc Pháp ký hiệp định Geneva ngày 21-7-1954, chính Trung Quốc chủ trương chia đôi Việt Nam thành hai miền và ban phong Hồ Chí Minh làm quan thái thú tại Bắc Việt.

Quá trình đàm phán Hiệp định Geneva thể hiện rõ Đảng cộng sản Việt nam vì u mê muốn bám víu quyền lực, hám lợi quên đi đại nghĩa, nghe theo chỉ thị của Tàu cộng chấp thuận giải pháp chia cắt Việt Nam, đặt quyền lợi của Quốc tế cộng sản lên trên quyền lợi quốc gia dân tộc, chính công hàm bán nước ngày 19-4-1958 của Phạm Văn Đồng chứng minh một cách sâu sắc hùng hồn nhất và 16 năm sau Trung cộng tiến hành cuộc xâm lăng đánh chiếm Hoàng sa vào năm 1974 Việt cộng thể hiện quyết tâm giao Hoàng sa bằng cách im hơi lặng tiếng.

Dù Đảng cộng sản Việt nam biện minh bằng mọi cách cũng không thể tẩy sạch dấu vết, chính Đảng cộng sản Việt nam vô tình chung giúp Trung cộng thuần phục nhân dân Việt nam, một quốc gia kẻ thù truyền kiếp ngăn cản giấc mơ bành trướng bá quyền của Trung Hoa lục địa, chính ông cha chúng đã phí công phí sức hàng ngàn năm trước vẫn không thể khuất phục nổi quốc gia Đại Việt, thế nhưng nhờ công lao Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt nam, Trung cộng bất chiến tự nhiên thành thu phục không chỉ Việt nam mà cả Đông dương.

- Sự kiện chiến tranh biên giới Việt Trung vào năm 1979, tưởng chừng như một khoảnh khắc trổi dậy của ý thức tự cường dân tộc Đại Việt, được giới lãnh đạo cộng sản Bắc việt và Đảng cộng sản Việt nam tổ chức chống lại cuộc xâm lăng bọn Tàu khựa Trung cộng, đau đớn thay không phải thế, vấn đề sâu xa hơn, khoảng 62.000 bộ đội Việt nam tử trận đáng tôn vinh như những anh hùng liệt sĩ, không chỉ nhằm mục tiêu duy nhất bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, sự hy sinh đó vì giải quyết cuộc bất hòa, thanh trừng lẫn nhau giữa hai quan thầy Việt cộng, chính là Liên bang Sô viết – Trung hoa, đồng thời sự đấu đá tranh giành quyền lực giữa các đồng chí trong nội bộ Đảng cộng sản Việt nam, cay đắng hơn Trung cộng lấy cớ nói rằng cộng sản Bắc việt vô ơn quỵt nợ và cần dạy đàn em Việt cộng một bài học, khiến sự hy sinh của họ giảm đi phần nào ý nghĩa thiêng liêng gần như vô nghĩa, bởi vì cuối cùng Đảng cộng sản Việt nam phục tùng trả nợ, phải thực hiện cam kết theo đúng ý đồ - điều kiện do Cộng sản Trung Hoa đòi hỏi hòng sớm kết thúc cuộc chiến. www.bbc.co.uk/vietnamese/indepth/story/2009/02/090206_soviet_factor.shtml.

Đương nhiên sự kiện này có liên quan đến chuỗi hệ quả của chiến tranh lạnh (giữa Hoa kỳ, Châu âu, Liên bang sô viết, Trung cộng), tuy nhiên chỉ là nhân tố thứ yếu, ở đây tôi chỉ tập trung vào hai nhân tố chính: 1) Ý đồ xâm lăng của Trung cộng đã có từ lúc nuôi nấng Hồ Chí Minh, ủng hộ thành lập chính quyền cộng sản Bắc việt; 2) Tất cả đảng viên chóp bu Đảng cộng sản Việt nam đam mê quyền lực cam tâm làm tay sai hoặc Tàu cộng hoặc Nga sô, dẫn đến sự bất hòa, tranh giành quyền bính, phân hóa thành hai phe nhóm: phe thiểu số thân Liên sô và phe đa số thân Tàu. Thắng lợi cuối cùng đến thời điểm này thuộc về phe nào đã rõ, Liên bang Sô viết tan ra năm 1991, để cứu nguy chế độ đám hậu duệ cụ Hồ Chí Minh những tên Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh… chủ trương tuân phục Đại hán, bọn chúng còn tán tận lương tâm phủ nhận lịch sử dân tộc.
http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/ChinaVietnamBorder/interview-with-VN-amb-in-the-US-LeCongPhung-on-Sino-Vietnamese-borders-issues-part2-09262008125147.html giao thêm Vịnh bắc bộ, Ải nam quan, thác bản giốc… cho Trung cộng. Dân gian ta có câu nhà dột từ nóc, thật rất đúng chính nhân vật Hồ Chí Minh người sáng lập Đảng cộng sản Việt nam thờ Mao Trạch Đông làm thầy, trở thành học trò xuất sắc của Mao chủ tịch, đa số các học giả về sử học và chính trị đều có chung nhận định, Trung Quốc, chứ không phải Liên Xô, là nước mà Hồ Chí Minh gắn bó nhất. Giáo sư Hoàng Tranh nói: “Nỗi buồn lớn nhất của Hồ Chủ tịch là sự nứt rạn trong hệ giữa Trung - Xô. Cho dù xảy ra chuyện gì giữa Liên Xô và Trung Quốc, Bác vẫn quan hệ hữu hảo với Trung Quốc, và rất đau lòng vì sự chia rẽ.” Ông nhấn mạnh: “Nếu Bác Hồ còn sống, mối quan hệ Việt – Trung sẽ không có thời gian bị xấu đi.”
www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2008/08/080820_hoangtranh.shtml

Đến nay, Đảng cộng sản Việt nam càng ranh ma hơn trước, quyết tâm bảo vệ chế độ cộng sản độc tài toàn trị, chúng đang đóng vở tuồng bị phân hóa nội bộ, tranh giành quyền lực, giàn trận thành hai phe nhóm: phe thân Mỹ là Nguyễn Tấn Dũng, đại diện phe thân Tàu là Nông Đức Mạnh. Tuy nhiên, dư luận cho rằng Nguyễn Tấn Dũng đang thực sự ngã theo Hoa kỳ, nếu thân Mỹ tại sao ông ta bào chữa cho Nông Đức Mạnh, và liệu ông Dũng có khác cha ông ta là Nguyễn Chí Thanh lúc sinh thời chủ trương phục tùng Trung cộng giống như Hoàng Văn Hoan, Lê Đức Thọ, Ung Văn Khiêm hay không? Khi ký quyết định để các công ty Trung cộng khai thác bô xít tại Tây nguyên mà thật chất là việc Đảng cộng sản Việt nam chấp thuận chỉ thị nóng từ Trung cộng đưa quân nhân trá hình sang làm cố vấn, bảo hộ sự tồn vong chế độ cộng sản, cộng nô Bắc việt đã hiện nguyên hình.

- Chưa hết, Đảng ta và Hồ Chí Minh còn thi hành theo chỉ thị Trung cộng về những chính sách như cải cách ruộng đất giết chết 172.008 đồng bào bị quy chụp địa chủ, phú nông; nhân văn giai phẩm tiêu diệt nền văn học phóng khoáng, nhân bản Việt nam thay vào đó một nền văn học nô dịch cho chủ nghĩa cộng sản, đầu độc gieo rắc tư tưởng phục tùng Đại hán và bỏ tù hàng trăm ngàn người dân đất Việt nếu dùng văn học phê phán vạch trần cái ác cái dốt bọn Cộng nô Bắc Việt nói riêng và thế giới cộng sản nói chung. Từ đó, tạo nên chứng bịnh liệt kháng trong toàn dân Đại việt, để duy trì nền chính trị dưới sự bảo hộ của Bắc triều đối với bè lũ tay sai Bắc việt. Đến bao giờ hơn ba triệu đảng viên đảng cộng sản tỉnh thức để thẩm tra, tự soi sáng lòng mình, nhận thấy điều nguy hiểm như thế nào đối với sự an ninh và tồn vong quốc gia, qua cách diễn dịch cụm từ “âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch” trong hầu hết giáo trình giảng dạy chính trị tại Việt nam? Miệng họ luôn hô hào đoàn kết dân tộc, phát triển đất nước, giữ vững an ninh chính trị nhưng tư tưởng và hành động của họ thì sao? Vì bám víu quyền bính, đam mê lợi ích vật chất, say men chiến thắng, muốn độc chiếm quyền lãnh đạo quốc gia, sợ bị trả thù bởi những tội lỗi họ từng gây ra không ít tang thương cho dân tộc với những chất liệu và động cơ đó, dù vô tình hay cố ý buộc họ phải chịu sự lệ thuộc, sai khiến bởi anh hai Trung cộng ngày càng nhiều hơn, nếu tỉnh táo hơn CSVN sẽ nhận ra “các thế lực thù địch” đích thị Trung cộng chứ không ai khác, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt nam và cộng sản Việt nam sẽ không tuyên truyền một cách sai lầm rằng Hoa kỳ, Liên minh Châu âu, người Việt tỵ nạn cộng sản trên thế giới, những cá nhân hoặc tổ chức người việt trong ngoài nước kêu gọi tự do dân chủ, xây dựng xã hội dân sự tại Việt nam trên tinh thần ôn hòa, bất bạo động như những kẻ thù của chế độ cộng sản và Tổ quốc Việt nam; Đảng cộng sẽ nhận ra “ âm mưu diễn biến hòa bình” thực chất là những cụm từ được những tên Hán gian Việt cộng nặn ra, phục vụ ý đồ Trung cộng hoàn thành kế ly gián, cô lập Việt nam với các cường quốc như Hoa kỳ, Nga, Liên âu, những người Việt yêu nước có chính kiến không cộng sản, làm suy yếu sức mạnh đoàn kết dân tộc, qua đó giúp Trung cộng dễ dàng hơn trong việc phá hoại an ninh chính trị, kích động, khoét sâu thêm lòng hận thù giữa những người Việt Quốc gia và cộng sản, tung hỏa mù đánh lạc hướng dư luận, từ đó nhân dân Việt nam nhận lầm kẻ thù thành bạn ngược lại bạn thành kẻ thù, thực tế lịch sử chứng minh hơn 51 năm qua (1958) kế sách này giúp cộng sản Trung hoa thành công mỹ mãn trong công cuộc gặm nhắm xâm lăng lãnh thổ quốc gia chúng ta, mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

-Ngược dòng lịch sử, hàng ngàn năm với chủ thuyết “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” do Khổng phu tử khởi xướng trong thời xuân thu chiến quốc nhằm duy trì trật tự, ổn định xã hội Trung hoa, ước vọng chấm dứt xung đột chiến tranh giữa các lân bang, mang đến thái bình lạc nghiệp cho nhân dân lại bị các tập đoàn phong kiến Trung hoa lợi dụng, biến nó thành thứ tư tưởng, chủ nghĩa yêu nước cực đoan, thực chất là chủ nghĩa bá quyền xâm lược. Kể cả sau này dù Trung hoa có trở thành một quốc gia tự do dân chủ, tư tưởng ấy vẫn cứ tồn tại, là mối đe dọa về nền an ninh hòa bình thế giới. Vì tư tưởng ấy đã trở thành niềm tự hào, là dân tộc tính của không ít người Trung hoa, danh sách các nhân vật có tư tưởng như thế gồm Tần Thủy Hoàng, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình…. tương lai sẽ xuất hiện càng nhiều hơn nữa.

Lẽ ra Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt nam sớm nhận biết sự thật này. Đảng cộng sản Việt nam lên án gay gắt Lê Chiêu thống rước voi về giày mã tổ, Nguyễn Ánh cầu viện Xiêm la mượn thế lực ngoại bang để được lên ngôi hoàng đế, chính quyền Sài gòn là tay sai Mỹ …nhưng họ Lê chưa ký bán mất tấc đất nào về tay Trung hoa, hoàng đế Nguyễn Ánh và Triều Nguyễn chẳng những không làm mất đất mà còn bình định, mở rộng thêm lãnh thổ xuống phương nam, tổng thống Ngô Đình Diệm không chấp nhận bang giao với cộng sản Trung hoa, Quân nhân ngụy quyền Sài gòn thời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu quyết tâm hy sinh tính mạng bảo vệ Trường sa năm 1974. Đảng cộng sản Việt nam thì sao? Dâng đất nhượng biển không chỉ bằng thái độ đớn hèn mà bằng cả giấy trắng mực đen, đàn áp-dập tắc mọi tiếng nói biểu hiện lòng yêu nước của đồng bào.

Đến đây, người đọc sẽ cho rằng những sự kiện tôi nêu ra chẳng mới mẽ, lý luận chưa thật sắc bén, những điều đó không quan trọng đối với tôi. Điều tâm huyết duy nhất của tôi, một con dân đất Việt, một thanh niên ở lứa tuổi 30, lứa tuổi sinh sau năm 1975, may mắn xuất thân trong gia đình cả 3 thế hệ không có truyền thống làm chính trị nên không bị những ác kiến về cộng sản chia phối, không có lòng hận thù ở hai đầu giới tuyến quốc gia-cộng sản, lứa tuổi 30 không quá trẻ để có cái nhìn ngây ngô về chính trị về lịch sử dân tộc, muốn phản ánh thái độ bất mãn, khinh thường Đảng cộng sản Việt nam mặc dù được học tập, sống và làm việc trong môi trường, định hướng cộng sản từ khi chào đời đến lúc trưởng thành.

Với cái nhìn khách quan, tôi nghĩ đến lúc đất nước này phải cần được thay đổi, Đảng cộng sản Việt nam không xứng đáng toàn trị lãnh đạo quốc gia. Hàng ngàn năm qua lịch sử dân tộc chứng minh, muốn thoát khỏi sự đô hộ, giành độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ từ tay phong kiến Trung hoa, nhân dân Việt nam phải tiêu diệt cùng một lúc hai việc “thù trong” rồi mới đến “giặc ngoài”. Chân lý đó là vĩnh cửu, không ngoại lệ đối với bất kỳ thời đại nào. Ngày nay, đối phó với kẻ thù Trung cộng và công cuộc duy tân quốc gia Đại việt không chỉ bằng ý chí quyết tử cho tổ quốc tồn sinh mà còn cần đến thế liên minh quân sự, ngoại giao với chính phủ các nước, nhân dân thế giới yêu chuộng hòa bình, tự do dân chủ, lẽ công bằng. Công cuộc Duy tân Đại việt chỉ có thể thành công khi kết hợp sức mạnh cả hai nhân tố chính, giải pháp ngoại giao và từ sự nghiệp thống nhất lòng dân, được thực hiện với những phương hướng sau:

1/ Về cơ cấu tố chức: Cộng sản Việt nam đang có một bộ máy chính quyền từ Trung ương đến cấp cơ sở, quản lý toàn diện mọi mặt đời sống kinh tế chính trị xã hội của mọi tổ chức đến từng cá nhân, tập trung sức mạnh hai công cụ bạo lực công an và quân đội; về ngoại giao chính phủ cộng sản được quốc tế công nhận. Vì vậy, trước nhất các đảng phái người Việt hải ngoại và trong nước phải nhanh chóng tập hợp thống nhất hình thành một tổ chức liên minh đấu tranh, soạn thảo chương trình hành động chung như: tổ chức phân công từng trách nhiệm cụ thể cho mỗi Đảng phái, tránh những hoạt động trùng lắp dẫn đến khó kiểm tra giám sát về hiệu quả, tiếp tục phát động các phong trào đình công của công nhân, dân oan, tôn giáo, theo dõi tình hình thất nghiệp công nhân – phong trào yêu nước học sinh sinh viên, phát hiện, làm sáng tỏ việc các Đảng viên chóp bu Đảng cộng sản Việt nam tham nhũng, cưỡng chiếm tài nguyên quốc gia, như thế mới đối đầu hiệu quả với Đảng cộng sản Việt nam. Chương trình hành động này có cả định hướng giải quyết những vấn đề phức tạp yếu kém Cộng sản Việt nam không giải quyết được, từng đảng phải xem đó như cam kết chính trị giải quyết những hệ lụy xã hội hậu cộng sản, sau đó mở rộng hoạt động thông tin tuyên truyền đến từng người dân trong nước, điều này thúc đẩy nhanh chóng sự ủng hộ của toàn dân. Hoa kỳ phát động cuộc chiến tại Irắc thể hiện quan điểm, các cường quốc Tây phương gắn kết đảm bảo quyền lợi vật chất của họ với việc thúc đẩy thăng tiến quyền tự do dân chủ nhân dân thế giới bằng việc xây dựng chính quyền dân chủ thật sự ổn định tại các quốc gia độc tài.. Thế nên để chúng ta sớm được sự ủng hộ của chính phủ các nước và quốc tế công nhận tổ chức liên minh đấu tranh chống độc tài tại Việt nam, nhất thiết mọi Đảng phái chấm dứt ngay tình trạng tranh chấp, cạnh tranh tiêu cực về đường hướng, phương thức đấu tranh giữa các đảng phái và phải thỏa thuận chương trình hành động chung phù hợp với cương lĩnh, mục tiêu, điều lệ mỗi đảng nhằm chứng minh cho Hoa kỳ - Châu âu Hoa kỳ, các Đảng phái có khả năng sinh hoạt chính trị ôn hòa, cùng tồn tại hòa hợp ổn định trong một quốc gia đa nguyên đa đảng.

2/ Tình hình thế giới hiện nay diễn biến phức tạp, trong bối cảnh quốc tế bận rộng, cộng đồng quốc tế đang quan tâm đến những sự kiện nóng dính líu đến quyền lợi của nước họ như: suy thoái kinh tế toàn cầu, cuộc chiến Hoa kỳ-Châu âu tại Trung đông, Trung cộng gây hấn và đề nghị Hoa kỳ chia đôi biển đông, chiến sự Gruzia, nguy cơ chiến tranh hạt nhân Nam Bắc hàn… vấn đề chính đặt ra ở đây, làm thế nào chúng ta có thể lôi kéo các quốc gia khác vào cuộc, ủng hộ Liên minh đấu tranh chúng ta trên trường quốc tế. Ngày nay chiến tranh trên thế giới không đơn giản như cuộc đấu tranh nhân danh chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản vào thế kỷ XX vừa qua, bề nổi những tranh chấp xung đột trên thế giới xuất phát từ sự va chạm giữa nền văn minh, tư tưởng Tây phương với thế giới hồi giáo, chủ nghĩa dân tộc cực đoan biến thái thành chủ nghĩa khủng bố, sâu xa bản chất các cuộc chiến đó hàng ngàn năm qua không thay đổi, vì quyền lợi mỗi quốc gia mở rộng hoạt động tìm kiếm và kiểm soát nguồn tài nguyên ngoài lãnh thổ, tiến hành mặc cả ngầm các thương vụ kinh tế, không thành công thì xảy ra tranh chấp. Tùy theo điều kiện mỗi quốc gia họ sẽ chọn những phương pháp hành động khác nhau, thương lượng ngầm, chiếm đóng bằng quân sự, nhưng dù bất cứ phương thức nào cũng đều phải lôi kéo đồng minh. Do đó chúng ta phải tận dụng vị trí địa lý, hoàn cảnh lịch sử Việt nam đặc thù hơn những quốc gia khác biến nó thành cơ hội, sức mạnh của chúng ta. Nước ta có lợi thế địa lý là trung tâm giao thương quan trọng của Đông nam á, Châu á, thế giới nằm sát cạnh Trung cộng nên giúp ích nhiều đồng minh quân sự chúng ta quan sát Trung Hoa trên đất liền, trên biển, trên không, người Việt chúng ta rất hòa hiếu, thông minh, có tinh thần yêu nước nồng nàn, có dòng lịch sử bi hùng đặc biệt ngày quốc nạn 30/4/1975 người Việt chúng ta sống khắp nơi ở hải ngoại, là những nhân tố tốt để lôi kéo các quốc gia khác, kêu gọi tạo một liên minh về quân sự, chính trị với Hoa kỳ, Nga, Liên âu, Nhật bản, khối Asean…những điều kiện như thế các quốc gia khác rất cần, sẽ chấp thuận hình thành thế liên minh với Việt nam duy trì hòa bình, ổn định vùng Châu á Thái bình dương, giúp Việt nam phú cường kiềm chế tham vọng bá quyền của Trung hoa, muốn thế trước hết họ phải cùng chúng ta đập tan chế độ độc tài cộng sản, thiết lập chính quyền dân chủ nhân dân. Vì vậy, để lôi kéo các quốc gia khác như Hoa kỳ, Úc, Canada… không còn cách nào khác hơn, nhân dân quốc nội cần phải chấp nhận người Việt hải ngoại có quốc tịch nước ngoài ( thế hệ thứ hai, thứ ba ) về lãnh đạo quốc gia, chúng ta phải chấp thuận vấn đề song tịch không phân biệt bất cứ quốc gia nào (hạn chế người Việt gốc Hoa trong những giai đoạn lịch sử cần thiết), không bắt buộc họ từ bỏ quốc tịch trước khi về Việt nam tham chính. Suy cho cùng trước sau như một họ mang dòng máu Việt nam, vẫn là những đứa con của bà mẹ Âu cơ qua nhiều biến cố đau thương trong lịch dân tộc vượt Thái bình dương sống khắp mọi nơi trên thế giới, nay mang tất cả trí tuệ, của cải, tinh hoa nền văn minh nhân loại trở về đất mẹ, cùng đồng bào mình xây dựng lại quê hương nghèo nàn, lạc hậu, chịu sự đọa đày bạo tàn bởi bàn tay sắt máu cộng nô.

3/ Như chúng ta đã biết, Đảng cộng sản Việt nam rất ngoan cố sẽ bảo vệ đến cùng chế độ độc tài toàn trị, lịch sử dân tộc chứng minh rằng, mỗi lần thay đổi Triều đại ở nước ta, Trung Hoa thường lấy cớ dẹp loạn xua quân xâm lăng nước ta, chúng ta cùng lúc thực hiện hai việc song song, lật đổ ngai vàng của hôn quân vô đạo, Triều đại bạo tàn với nhân dân nhưng lại khiếp nhược cúi đầu trước kẻ thù xâm lược. Ở thế kỷ XIX nhân dân ta thuận lợi hơn nhiều so với ông cha ta hàng trăm hằng ngàn năm về trước. Xưa kia, ông cha ta đơn độc đối đầu kẻ thù xâm lược đông hơn ta gấp vài chục lần về nhân lực và vũ khí, ngày nay kẻ thù chúng ta phát sinh các khó khăn gấp bội chúng ta. Cộng sản Trung hoa đang tranh chấp xung đột với không ít kẻ thù như: nhân dân Tây tạng, Nhật bản, Đài loan, Nam hàn, Philippin, Mã lai, ….có thể có cả Hoa kỳ, Nga. Bằng mọi giá chúng ta phải xây dựng khối liên minh quân sự với những quốc gia đó, riêng tại Trung hoa lục địa chúng đang đối mặt với sự nghèo đói, bất công xã hội, tôn giáo bị ngăn cấm hoạt động, lòng dân oán hận, nguy cơ chia rẽ sắc tộc, Hán tộc miệt thị các bộ tộc khác rất nặng nề, không như Việt nam, người Hán quản lý hầu hết mọi mặt đời sống kinh tế chính trị trong xã hội Trung hoa, càng làm chia rẽ phân hóa sâu sắc xã hội ấy.

Đồng thời tư tưởng bá quyền bành trướng của Trung cộng đã được thế giới biết đến, cộng đồng quốc tế đang theo dõi cảnh giác, e ngại Trung cộng tạo nguy cơ đe dọa hòa bình thế giới, với những điều kiện này Trung cộng dù quyết tâm can thiệp bảo vệ cộng sản Việt nam, nhưng khó có khả năng chi viện lâu dài, đấy là thời cơ cho chúng ta lật đổ cộng sản Việt nam, nếu dân tộc chúng ta thành công trong vấn đề hòa hợp hòa giải dân tộc thống nhất nhân tâm, xây dựng tổ quốc Việt nam tự do dân chủ ổn định trước Trung hoa, tất yếu Trung cộng sẽ ở thế bị cô lập về chính trị, các bộ tộc phía bắc Trung cộng nổi dậy khắp nơi, kinh tế suy yếu… là nhân tố kích động phong trào dân chủ, ly khai tại Trung Hoa, những điều kiện như thế từng giúp tổ tiên chúng ta anh hùng vị tướng tài ba Lý Thường Kiệt từng thành công trong việc tấn công Trung hoa lấy lại những vùng đất đã mất. Nếu Trung hoa vẫn duy trì chính thể độc tài toàn trị hay chuyển đổi sang thể chế dân chủ đa nguyên phát triển mạnh mẽ hơn hiện nay, tôi tin rằng với khả năng lãnh đạo của chính phủ dân chủ, Việt nam lại được các nước đồng minh ủng hộ một khi gắn kết chặt chẽ với nhau quyền lợi tại biển đông, Việt nam thừa sức đối phó với Trung hoa.

4/ Vấn đề cần đặt ra cho chúng ta đối đầu giải thể đảng cộng sản việt nam như thế nào hiệu quả triệt để nhất? Hiện nay một vài tổ chức đấu kêu gọi đảng cộng sản Việt nam hợp tác sửa đổi điều 4 Hiến pháp chấp thuận đa nguyên đa đảng, thực thi các quyền căn bản của con người như: tự do ngôn luận, tự do hội hợp, tự do tôn giáo,… cùng nhau xây dựng một chính quyền dân chủ nhân dân. Giải pháp xem ra khó có thể thành công, vì Đảng cộng sản không dại gì tạo những điều kiện tốt nhất thúc đẩy việc thăng tiến sớm hình thành xã hội dân sự tại Việt nam, đảng cộng sản vẫn nắm trong tay phần lớn tài sản quốc gia, các tổ chức ngoại vi đảng cộng sản hiện diện mặt mọi nơi, trong một thời gian quá dài hơn 64 năm Đảng cộng sản Việt nam thi hành chính sách khủng bố tinh thần nhân dân khắp nơi, gieo rắc sự sợ hãi trong toàn xã hội Việt nam, lợi thế này đảng cộng sản Việt nam tiếp tục khai thác bằng cách đe dọa, mua chuộc, gian lận trong các cuộc tổng tuyển cử nhằm buộc nhân dân bỏ phiếu cho chúng. Chúng ta tuyệt đối không thỏa hiệp với cộng sản Việt nam chuyển đổi từ từ ôn hòa sang thể chế tự do dân chủ, cần nhận thức rõ đấu tranh bất bạo động chỉ là một kế sách trong tổng thể chiến lược, với mục tiêu hạn chế đến mức thấp nhất sự đổ máu (nếu có) không thể lầm lẫn giữa mục tiêu và phương tiện. Vì hai lý do sau chúng ta kiên quyết không chọn giải pháp chuyển đổi tiệm tiến từ độc tài sang dân chủ :

- thứ nhất, để bảo vệ thành quả các hiệp định mà Cộng sản Việt nam ký kết, nếu khôn ngoan Trung cộng sử dụng kế hoãn binh, sẽ chỉ đạo những tên Hán gian trong nội bộ Đảng cộng sản Việt nam định hướng cho nhân dân ta chấp nhận phương hướng này, mưu đồ Trung cộng cưỡng chiếm Hoàng sa-Trường sa, Vịnh bắc bộ, biên giới đất liền, …. Không gì khác hơn cướp bóc tài nguyên quốc gia Việt nam, với công nghệ hiện đại và nhân lực đông đúc chỉ trong 10 năm tài nguyên chúng ta sẽ bị khai thác cạn kiệt; để kịp thời bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ nhân dân ta buộc phải tiến hành thu hồi những vùng đất vùng lãnh hải bị Trung cộng cưỡng chiếm bằng giải pháp quân sự.

- thứ hai, hiện nay là Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam gần như chư hầu của Trung cộng, chưa biết Đảng cộng sản Việt nam ( cụ thể là Quốc hội và Chính phủ Hà nội) ký kết như thế nào với Trung cộng về vịnh bắc bộ, biên giới đất liền Bắc việt…, thậm chí bản đồ biên giới mà bọn chúng công bố trước nhân dân hai nước và quốc tế chưa hẳn đã đúng với thực địa. Chúng ta chỉ có thể bảo vệ lãnh thổ lãnh hải bằng sức mạnh ý chí toàn dân và giải pháp quân sự, có thể đang lúc chiến tranh hoặc khi chấm dứt cuộc chiến tại biển Đông, vì duy trì hòa bình lâu dài tại Biển đông, không loại trừ khả năng Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc can thiệp, đề nghị các bên tranh chấp chủ quyền biển đông đưa sự kiện tranh chấp ra xét xử trước Tòa án quốc tế, nhằm muốn thể hiện khát vọng hòa bình, tôn trọng pháp luật quốc tế, chúng ta nên chấp nhận đề nghị cộng đồng quốc tế. Bên cạnh các căn cứ chứng minh như lịch sử, luật pháp quốc tế… Sự kiện ký kết hiệp định biên giới Việt cộng và Trung cộng cần được khai thác, các văn bản ký kết đó tuyệt đối không phải là ý chí nguyện vọng của nhân dân Việt nam, vì thể hiện tình đồng chí gắn bó của hai đảng cộng sản anh em nên soạn thảo các hiệp định biên giới chia chát tài nguyên của nhân dân Việt nam hưởng lợi (có yếu tố tham nhũng), bằng chứng 99% đại biểu quốc hội cộng sản cơ quan quyền lực cao nhất nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam là Đảng viên đảng cộng sản, nhân dân Việt nam trong quốc nội biểu tình ôn hòa phản đối, Trung cộng yêu cầu Việt cộng thẳng tay đàn áp, bịt miệng, bắt giam, cuối cùng toàn thể nhân dân Việt nam trong và ngoài nước nổi dậy khởi nghĩa vũ trang, xóa bỏ thể chế độc tài, xây dựng chính quyền dân chủ nhân dân. Đó cũng là một trong những lý lẽ quan trọng nhất đủ sức thuyết phục trước công luận quốc tế, giúp ta được sự đồng tình ủng hộ của chính phủ và nhân dân thế giới, tạo thái độ đồng thuận cao có lợi cho ta khi những thành viên Tòa án bỏ phiếu phán quyết.

Chúng ta chỉ có thể bảo vệ lãnh thổ lãnh hải bằng sức mạnh ý chí toàn dân và giải pháp quân sự, hoàn cảnh nhân dân Việt nam tương tự nhân dân Irắc sống trong chế độ độc tài, người dân trong xã hội độc tài cộng sản trở nên liệt kháng, vô cảm, khũng hoảng niềm tin, đồng bảo hãi ngoại là nhân tố chính kêu gọi chính phủ các nước cam kết ủng hộ cho liên minh đấu tranh bằng giải pháp lật đổ giúp cũng cố niềm tin của nhân dân, vượt qua sự sợ hãi, đây là yếu tố xây dựng thành công xã hội dân sự cần được quan tâm, nhân dân Việt nam giống như nhân dân Irắc và Hoa kỳ lật đổ chính quyền độc tài, thiết lập chính quyền dân chủ nhân dân, hơn thế nữa mục tiêu hàng đầu chúng ta phải đạt được chính là quốc gia độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt nam, công cuộc lật đổ cộng sản Việt nam vừa là mục tiêu vừa là phương tiện để chúng ta tiến hành công cuộc thu hồi, khôi phục những vùng lãnh thổ bị Trung cộng xâm chiếm và xây dựng một liên minh vững chắc lâu dài với các quốc gia đồng minh để cô lập Trung cộng.

Trong phương pháp đấu tranh này sự thành cộng phụ thuộc 90% vào áp lực ngoại giao kiên quyết, mạnh mẽ của cộng đồng thế giới và 10% còn lại là thái độ vượt qua sự sợ hải của toàn dân Việt nam sẽ buộc cộng sản khuất phục, chọn giải pháp đấu tranh vũ trang là thích hợp trong giai đoạn hiện nay, tiến trình diễn biến cuộc lật đổ được tiến hành theo hướng kết hợp áp lực ngoại giao và khả năng tổ chức vũ trang của liên minh đấu tranh, trong tình thế hiện nay có 3 phương hướng thực hiện điều đó:

1/ sử dụng lực lượng quân sự bên ngoài lãnh thổ điều này rất khó thực hiện, nhưng nếu xảy ra chiến tranh tại biển đông giữa Hoa kỳ và các nước đồng minh tham chiến đánh Trung cộng, bằng mọi giá chúng ta có thể lợi dụng tình hình, kêu gọi Hoa kỳ, Châu âu và các quốc gia khác ủng hộ liên minh đấu tranh chúng ta và cho phép thành lập lực lượng quân sự v.v..

2/ vận động kêu gọi, các anh em yêu nước trong quân đội - công an nhân dân Việt nam kết hợp sức mạnh toàn dân Việt nam đảo chính bằng quân sự là điều kiện cần thiết, lật đổ chính quyền cộng sản đây là giải pháp đạt hiệu quả nhanh nhất, thành công mỹ mãn nhất;

3/ kết hợp cả hai phương hướng trên. Đất nước lâm nguy, sơn hà nguy biến, quốc gia Việt nam muốn tránh hiểm họa đe dọa, bành trướng, xâm lăng của cường quốc Trung hoa vĩnh viễn, không còn cách nào khác hơn bằng mọi giá, trước hết chúng ta phải xây dựng thành công xã hội dân sự tại Việt nam, hình thành được những đồng minh vững chắc, thậm chí chúng ta vận động, thuyết phục thế giới thấy rằng chỉ có thể chia nhỏ Trung hoa thì tình hình an ninh hòa bình tại Châu á và thế giới mới thật sự ổn định.

Việt Nam ngày 19/03/2009
Nhân Thập – Cựu SV. Đại học Nông Lâm TP. Sài Gòn.

Đứng Dậy Đi Hỡi Đồng Bào

Đứng Dậy Đi Hỡi Đồng Bào

Cộng sản đó từng giờ Ta đối mặt
Một lũ vong nô gian xảo bạo tàn
Làm tay sai cho chủ thuyết ngoại bang
Mác Lenin Stalin Mao những tên đồ tể

Chúng cố biến đồng bào thành nô lệ
Trên 64 năm Bắc Việt điêu tàn
Trên 34 năm dân Nam Việt lầm than
Chúng cướp của giết triệu triệu dân lành vô tội
Hàng triệu người bị giam ngục tối
Hợp tác xã nông trường, công trường lao động khổ sai
Máu hàng trăm Sĩ Phu nhuộm đỏ đoạn đầu đài

Đồng bào ơi trên 64 năm rồi dân ta khốn khổ
Đói khát tang thương đầu rơi máu đổ
Bởi sự thống trị ác gian của chế độ độc tài
Chúng gieo rắc khổ đau không từ bỏ một ai
Chúng phát động chiến tranh xâm lược 21 năm nồi da xáo thịt
Chúng dùng những mỹ từ điêu ngoa qủy quyệt
Để cướp bóc vét vơ tài sản đồng bào
Máu từ Cải Cách năm xưa thấu cả Trời cao
Xương từ Mậu Thân, 30-4-75 chất chồng thành núi
Nước mắt mồ hôi của đồng bào ta ngày đêm thành suối
Để bọn chúng huênh hoang xây dựng lâu đài
Chúng bịt Tai Miệng dân mình biến thành công cụ tay sai
Để bảo vệ lợi quyền của Tập Đoàn Thống Trị
Chúng bán nước cho quan thầy Trung Cộng
Và làm giàu trên máu thịt dân ta
Giữa lòng đại dương rộng lớn bao la
Củng loang đổ máu của cả triệu người dân Việt
Từ ruộng đồng đến rừng sâu xanh biếc
Cũng dẫy đầy hàng vạn bộ xương khô

Hồ Chí Minh ư, Cộng sản Việt nam ư?
Chúng là một lũ tội đồ
Không có lương tri giống như loài dã thú
Không có nghĩa đồng bào tình thâm máu mũ
Chúng có Tổ Quốc đâu mà cảm thấy đớn đau
Chúng là Vô Thần thì làm gì biết được nhân quả trước sau
Đời chúng chỉ có Tiền và Khát máu
Tội ác chúng cả loài người rỏ thấu
Và Đất Trời cũng không thể dung tha

Hỡi Đồng Bào, Hỡi Anh Chị Em Thanh Niên Sinh Viên

Xoá chế độ Độc Tài
Để cho toàn Dân Tộc được hạnh phúc ấm no
Xoá chế độ Độc Tài
Để cho gấm vóc non sông Việt Nam bốn ngàn năm sống lại
Xoá chế độ Độc Tài
Để cho các thế hệ con cháu mai sau có cơ hội cùng toàn cầu vươn lên mãi mãi
Đồng bào ơi đừng ngồi đó khóc than và sợ hãi
Chỉ có đứng lên Đạp Đổ Bạo Quyền
Mới cứu được chính mình và cứu lấy Tổ Quốc Thiêng Liêng

Đứng Dậy Đi Hỡi Đồng Bào

Sài Gòn, Việt Nam
Ngọc Anh

Biết Bị Độc Nhưng Vẫn Dành Ăn

Ngày 4/2/2009 tại Thường Tín, Hà Nội, hàng ngàn con gà không kiểm dịch được cán bộ viên chức thú y phun hoá chất trước khi đem tiêu huỷ đã bị dân cướp sạch. Dù đã cảnh báo gà bị độc, dân vẫn bất chấp tính mạng, nhào vào cướp gà. Tại hiện trường khi xảy ra cướp gà, ông Vũ Văn Dũng, cán bộ địa phương cho biết đã “nói cho dân làng biết là gà đã bị phun hoá chất và không ăn được, nhưng họ không nghe”. Kết quả là có hơn 1000 con gà bị phun hoá chất, gà không kiểm dịch có khả năng bị nhiễm khuẩn đã vào bụng nhân dân, hoặc đang bán ra thị trường để chờ ngày gây độc.

Dịch cúm gia cầm đã xảy ra thường xuyên. Nhiều người bị chết vì nạn dịch này. Các tỉnh hiện nay nằm trong danh sách bị cúm là Cà Mau, Sóc Trăng, Nghệ An, Hậu Giang. Mới đây thêm người bị chết ở Quảng Ninh. Ở Thanh Hoá, hai chị em gái cùng ăn thịt ngan có dấu hiệu bệnh, sau đó người chị gái 13 tuổi đã phát bệnh và chết ngay. Tình trạng gà bị nhiễm lây vi khuẩm cúm gia cầm H5N1 không phải người dân không biết. Nhiều trường hợp cúm gia cầm dẫn đến tử vong đã được thông báo trên báo đài. Vậy mà dân vẫn nhào vào cướp gà đem về nhà ăn, hoặc bán ra thị trường. Bất kể tình trạng nhiểm độc của gà có thể làm chết cả chính họ lẫn người thân trong gia đình, gây ảnh hưởng lây lan xấu ngoài xã hội.

Điều gì đã làm cho người dân bất kể tính mạng? Vì quá đói, nghèo khổ, túng thiếu hay vì lòng tham nên dân đã bất cần sự an toàn, sinh mạng của họ. Bên cạnh cái thiếu thốn, nghèo đói và tham lam quá độ còn có điều gì sâu xa hơn nữa?. Phải chăng, chính vì sự ngu dốt, vì thiếu hiểu biết về nguy hại của dịch đối với mạng sống và tác động của nó vào môi trường xung quanh đã làm cho người dân hành xử mù quáng, ngu xuẫn và vô trách nhiệm với đồng loại.

Hình ảnh người dân Việt Nam nhào vào cướp gà để thu lợi, bất kể gà bị cúm, bất kể gà bị tẩm thuốc trùng giống như hình ảnh thu nhỏ của ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và hàng chục lãnh đạo trong Bộ chính trị CSVN đã quyết định cho Trung Quốc vào Việt Nam khai thác Bauxite ở Tây nguyên. Bauxite là “sinh tử phù” của Trung Quốc để cấy vào Tây nguyên nhằm gây dựng cơ sở tình báo, chính trị và quân sự theo sách lược tầm ăn dâu. Bauxite cũng là chất độc nhằm giết dần môi trường sống của nhân dân ở Tây nguyên nói riêng và đất nước, con người Việt Nam nói chung. Bauxite cũng là cái bẫy ngầm để vừa làm tê liệt, khống chế nền kinh tế Việt Nam vưà có khả năng xây dựng bàn đạp cho chiến lược quân sự của Trung Quốc “muốn chiếm Việt Nam, phải đánh ở ngay giữa xương sống”.

Từ lâu, Trung Quốc đã liên tục áp lực tại biển Đông, gia tăng sách lược bao vây và hạn chế chủ quyền Việt Nam trên quần đảo Trường Sa-Hoàng Sa, nhằm đánh vỡ hy vọng của Việt Nam vào việc khai thác tiềm lực kinh tế ở biển Đông. Mặt khác, Trung Quốc lại vỗ về, phủ dụ Việt Nam lá bài tiềm năng kinh tế “vô cùng to lớn” về khai thác quặng mõ Bauxite ở Tây Nguyên.

Đây là kế “Dương Đông Kích Tây” mà Chính trị bộ đảng CSVN đã lọt bẩy. Những năm 90 khi chính sách ngoại giao Trung -Việt còn căng thẳng sau cuộc chiến 1979. Nhân dân các vùng biên giới phiá Bắc thi đua nhau giết trâu bò để bán móng cho lái buôn Trung Quốc, vì tin đồn bán móng được lãi cao. Lái buôn Tàu vượt biên giới vào làng mua với giá rất cao, lý do giải thích tại sao mua móng trâu bò còn cao hơn cả thịt, các lái buôn Tàu cho biết là mua móng để làm cao, làm thuốc vì móng trâu bò ở Việt Nam có giá trị tốt hơn móng ở Trung quốc. Vì vậy, nhân dân các làng vùng biên giới thi đua giết bò, giết trâu để bán móng, bất kể nhỏ to. Dịch thu mua móng kéo dài một thời gian rồi đột nhiên ngưng mua, hàng ngàn trâu bò trong độ tuổi sản xuất bị giết chết, hàng ngàn móng trâu bò trở thành vật phế thải. Hậu quả là nhiều năm sau đó mùa màng bị thất thu, sản xuất nông nghiệp đã bị đình động, trâu bò không đủ số cung cấp cho việc đồng áng vì đã bị giết hàng loạt để bán móng. Bên kia biên giới Việt Trung, bộ máy tình báo, an ninh Trung Quốc xoa tay cười hỉ hả. Họ chỉ cần bỏ ra vài chục triệu nhân dân tệ đã gây biết bao khó khăn cho nhân dân Việt Nam ở các vùng biên giới. Tai hại của nạn mua móng, giết trâu bò vô tội vạ phải mất nhiều năm mới hồi phục được.

Hiện nay, tệ nạn tiền giả lưu hành ở Việt Nam rất cao. Phần lớn bọn buôn bạc giả chạy qua Trung Quốc mua rẻ rồi mang về Việt Nam bán lời. Hàng năm, tiền giả Việt Nam lưu hành hàng trăm tỷ đồng cũng đủ làm nền kinh tế Việt Nam bị chới với. Bọn in bạc giả không phải là những tay tội phạm tài tử, đường dây chuyên nghiệp này có liên hệ chằng chịt với tình báo Trung Quốc, An ninh Việt Nam biết rỏ xuất xứ tiền giả nhưng bó tay. Cuộc chiến tranh Trung-Việt mang nhiều màu sắc, không nhất thiết phải cần súng đạn, xe tăng tràn qua biên giới. Tiền giả, hàng giả, hàng nhái Trung Quốc tuồn qua cửa khẩu có khả năng khống chế, lũng đoạn nền kinh tế Việt Nam còn hửu hiệu hơn xe tăng, đại pháo. Bauxite là giai đoạn xâm nhập cao ở mức độ chiến lược. Trung quốc đang khai thác Bauxite ở nước họ rẻ hơn, vừa giải quyết được nạn thất nghiệp hiện nay đã lên đến 26 triệu người, vừa làm chủ khả năng kiểm soát tài nguyên, vừa hiệu quả cao về mặt kinh tế. Tại sao lại chỉ muốn khai thác Bauxite ở Việt Nam?.

Hãy cứ tưởng tượng hàng chục ngàn công nhân Việt Nam sẽ làm thuê cho Trung Quốc ở Tây nguyên. Hàng trăm ngàn mẫu đồi núi, rừng Tây Nguyên bị san bằng, biến thành bùn đỏ. Việt Nam từng bước lệ thuộc vào nguồn thu nhập quặng mõ Bauxite. Kinh tế bị cột chặt vào mặt hàng xuất khẩu Bauxite, hàng chục ngàn con người làm công quặng mõ Bauxite để kiếm sống; cả vùng rừng núi Tây Nguyên bị huỷ hoại, mất khả năng ngăn chận lũ, môi trường bị tàn phá. Cả một thãm hoạ trước mắt sẽ chụp xuống đầu dân tộc và đất nước Việt Nam sau khi Trung Quốc khai thác triệt để tài nguyên rồi bỏ ngang. Ai trách nhiệm giải quyết hàng chục ngàn con người bị thương tật, bệnh hoạn, vật vờ do hậu quả nhiều năm sống gần hoá chất.?. Ai ngăn chận nạn lũ lụt sẽ tràn xuống Tây Nguyên và miền Trung, gây ra cảnh màn trời chiếu đất. Môi trường thiên nhiên, rừng núi bị hủy hoại, đất đai, sông ngòi bị bùn đỏ xâm thực, mất điều kiện canh tác và làm ra của cải cho nhiều thế hệ sau. Khả năng rất cao nhân dân các Tỉnh Tây Nguyên và Miền Trung bị rơi vào nạn đói vì hậu quả thiếu đất canh tác và lũ lut. Cả triệu người Miền Bắc từng bị chết đói năm Ất Dậu khi quân phiệt Nhật bắt nhân dân trồng đay thay vì trồng luá. Ai bù lổ ngay khoản tài chánh bị thiếu hụt từ nguồn thu Bauxite khi Trung Quốc doạ bỏ ngang dự án để áp lực Việt Nam về quân sự, chính trị, ngoại giao và kinh tế khi cần thiết?

Những bài học nóng vì thua thiệt do Trung Quốc chơi đểu vẫn còn đó. Vụ thu mua móng trâu bò, vụ in và phát hành bạc giả, vụ ngăn Việt Nam vào WTO, vụ lấn chiếm và giành hải đảo Trường Sa – Hoàng Sa, vụ đe doạ khai thác dầu khí làm Việt Nam mất hàng tỷ dollars từ hảng dầu BP của Anh và Exxon của Mỹ v.v… Tất cả những sự kiện đó lãnh đạo CS không thể không biết. Toàn bộ viễn ảnh nguy hại trên chỉ thuần tuý ở phương diện kinh tế, chưa nói đến khiá cạnh phức tạp từ các lãnh vực quân sự, chính trị và xã hội do bề sâu của việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên gây ra.

Bauxite ở Tây Nguyên cũng giống như thịt gà độc, dính vào nó chỉ chờ ngày bị tàn phá, huỷ diệt. Câu hỏi đặt ra là tại sao nguy hiễm cho sự tồn vong của dân tộc và đất nước như vậy mà lãnh đạo đảng CSVN ở Chính Trị bộ vẫn nhắm mắt tin theo Trung Quốc, giống như hoạt cảnh “biết bị độc nhưng vẫn dành ăn” ?.
Bên cạnh bản chất tham lam và sự nghèo khó. Tệ nạn ngu dốt, thiếu hiểu biết về những tác động liên hệ của nhiễm độc và môi trường sinh thái là yếu tố dẫn đến sự kiện mù quáng ăn thịt gà độc. Điều này, cũng như việc ký kết khai thác quặng Bauxite ở Tây Nguyên của đảng CSVN, bất kể hậu quả tàn phá cho dân tộc Việt nam và ngay chính bản thân của họ nữa.

Từ nhiều năm nay, lãnh đạo đảng CSVN là những kẻ thất học hoặc ít học. Họ không đủ trình độ căn bản để hiểu ra những liên hệ về sinh thái học, môi trường học và mối tương quan của thiên nhiên đối với con người. Đòi hỏi sự giải thích cặn kẻ để ông Nguyễn Tấn Dũng hiểu, cũng khó như phân tích các mối quan hệ hổ tương giữa “phá rừng và lũ lụt” cho một anh chăn trâu, chưa xong bậc tiểu học. Ông Nguyễn Tấn Dũng theo Đảng CSVN từ lúc 12 tuổi, thời gian làm du kích ở trong rừng “U-Minh” ông không có điều kiện để học. Trình độ của ông Dũng lúc đó chỉ ở mức tiểu học. Sau 1975, ông được kết nạp vào đảng CSVN và giữ nhiệm vụ là một y tá quèn ở Huyện. Gần 35 năm sau ông trở thành Thủ tướng nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Mặc dù lý lịch ông tự khai hiện nay có trình độ đại học nhưng điều đó chỉ là học “dõm”, để bịp thiên hạ. Ông không có học để đủ trình độ căn bản hiểu được các nguyên lý của sinh thái. Bản chất không học, cộng thêm sự hãnh tiến, đắc chí của kẻ nắm quyền lực làm cho ông và những đồng chí của ông mù quáng, có những quyết định sai lầm.

Sự thực là không riêng ông Nguyễn Tấn Dũng mà nhiều vị lãnh đạo khác trong đảng CSVN đều thất học. Ông Võ Văn Kiệt ít học, ông Phan Văn Khải cũng vậy. Trong cuộc tiếp kìến Tổng Thống George Bush tại toà nhà trắng, ông Khải đã cầm tờ giấy nhỏ trên tay để đọc mấy lời chúc tụng làm cả nước Việt Nam xấu hổ. Ông Đỗ Mười nếu không theo đảng CSVN thì cũng chỉ là anh thiến heo làng. Ông Lê Đức Anh chẳng hơn gì mấy, trước khi tham gia đảng ông là cặp rằng, coi phu đồn điền cao xu, và gian ác có tiếng. Ông Lê Duẫn, không làm cách mạng thì suốt đời chỉ là anh công nhân đường sắt. Hàng chục năm nay, dân tộc Việt Nam bị lãnh đạo bởi những con người như vậy thì đất nước Việt Nam phải trở thành “bùn đỏ” là hệ quả tất yếu. Có nhiều can ngăn, cảnh báo về quyết định sai lầm của Đảng CSVN qua sự kiện ký kết cho Trung Quốc khai thác Bauxite. Trả lời phóng viên, ông Dũng cho biết “vấn đề khai thác bauxite tại Tây Nguyên là một chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước”. Nói cách khác, Chính trị bộ với hơn chục lãnh đạo đã quyết định rồi, đừng có ai lên tiếng cản ngăn. Đảng CSVN có hơn 3 triệu đảng viên, bao nhiêu đảng viên đã được hội ý về sự kiện trọng đại này? Quyết định này dẫn đến sự tồn vong của đất nước và dân tộc nhưng Đảng CSVN có tham khảo Quốc hội không? Dù Quốc hội “bù nhìn”, nhưng ít nhất cũng phải có sự tham khảo cho ra vẻ chứ? Nếu cả dân tộc và đất nước Việt Nam phải chịu gánh nặng hậu quả từ vụ án “Bauxite”, thì thủ phạm gây án là ai? Chính trị bộ hay bao gồm luôn cả 3 triệu đảng viên đảng CSVN và những vị gọi là “đại biểu quốc hội” nước CHXHCNVN?

Khi người dân nhảy chồm vào cướp gà bị nhiễm trùng để ăn, vì lòng tham và ngu dốt, họ đã bất kể bị ngộ độc vì họ không đủ trình độ để thấy hiểm họa lâu dài cho chính bản thân họ. Có thể trong số những người này không bị chết ngay vì cúm gà nhưng ảnh hưởng của thuốc diệt trùng sẽ tàn phá cơ thể họ, lây lan và truyền qua các thế hệ con cháu. Khi ông Nguyễn Tấn Dũng và lãnh đạo Đảng CSVN trong Chính trị bộ, đồng ý cho Trung Quốc tiến vào Tây Nguyên khai thác Bauxite, quyết định sai lầm này không những hủy họai, tàn phá đất nước và dân tộc Việt Nam, mà còn có khả năng sẽ tạo thành mầm độc để triệt tiêu ngay đảng CSVN.

Trong họa có phúc. Hoạ 1975 đã đẩy hàng triệu con dân Việt lưu lạc khắp nơi trên thế giới. Nhờ vậy, lực lượng người Việt hải ngoại đã và đang hình thành một sức mạnh đáng kể, từng bước ảnh hưởng trực tiếp vào sinh hoạt kinh tế và chính trị tại Việt Nam. Hoạ Bauxite cũng vậy, giống như trùng độc nằm trong con gà từng bước lây lan, và hủy diệt ngay cả chủ thể của nó. Quặng mỏ Bauxite ở Tây Nguyên sẽ là điểm cực nóng để biến thành “bùn đỏ”, chôn vùi sự nghiệp chính trị đảng CSVN. Hãy cứ đợi đấy!.

Hồng Hà
(nguồn ddcnd.org)

Monday, May 4, 2009

YÊU NƯỚC; TRÍ THỨC, ĐẠO ĐỨC VÀ TRÁCH NHIỆM

YÊU NƯỚC; TRÍ THỨC, ĐẠO ĐỨC VÀ TRÁCH NHIỆM
NGƯỜI VIỆT NAM NÓI VỚI NHAU

Kính thưa mọi Người Việt yêu nước đang trăn trở, tranh đấu vì quyền văn minh tự do dân chủ và gìn giữ Tổ Quốc Việt Nam trọn vẹn..! Tôi là một người nhà quê Hà Nội, đã và đang sống trải trên 60 năm dưới chế độ độc tài cường quyền VN đương thời. Cha ông tôi và tôi cũng như mọi Người VN yêu nước đã cùng cả dân tộc dấn thân trong các cuộc kháng chiến với tiềm thức động lực Đạo Đức và Trách Nhiệm góp phần giành độc lập, tự do và hạnh phúc cho quê hương Tổ Quốc Việt Nam.

Lâu nay chứng kiến thái độ CQVN phản dân, hại nước và hèn hạ bán nước cho quân Trung Quốc xâm lược, tôi không thể không cảm nhận chua xót cho niềm tin của các thế hệ cha ông và Người Việt yêu nước đã chiến đấu, hy sinh và tự hào về truyền thống gia đình cách mạng tranh đấu vì lý tưởng tự do, hạnh phúc cuộc sống của nhân dân và vì sự phát triển bền vững Tổ Quốc Việt Nam độc lập, vẻ vang giầu mạnh sánh vai với cường quốc năm châu… Từ tâm tình lương thiện đó, tôi cũng như mọi Người VN trung thực yêu nước không thể không cảm nhận nhức nhối về “ một trách nhiệm lương tri Người Việt yêu nước đối với thực trạng nước nhà Việt Nam ta lâu nay phát triển nghèo hèn và tệ nạn hàng nhất thế giới …”

Trên lập trường Trí Thức, Đạo Đức và Trách Nhiệm, tôi tự giác nghiêm khắc trước tiên là với lương tâm mình, trung thực với chính mình, rồi khách quan liên hệ, thẩm định bằng thực tế và lý giải đúng đắn (sáng suốt và không thiên lệch…!) để không hổ thẹn với lương tâm và trí thức…; sau là bàn thảo cùng mọi người bạn có sự hiểu biết và liêm sỉ chính trực. Qua đó, tôi và những người bạn đã cùng rút ra đôi điều nhận định; và xem là nguyên nhân chủ yếu mang lại hậu qủa bất hạnh chung cho cả dân tộc.

Đó là :
1. Xét thực tiễn đường lối, chính sách và kết qủa thực tế độc quyền lãnh đạo của đảng CQCSVN bấy lâu từ khi họ nắm chính quyền tới nay thì thấy rằng chúng hoàn toàn không là đội ngũ kế tục sự nghiệp thiêng liêng của các thế hệ Người Việt Nam yêu nước đã tranh đấu và hy sinh trải gần một thế kỷ qua vì mục tiêu độc lập và toàn vẹn Tổ Quốc, vì tự do dân chủ và hạnh phúc của cả dân tộc Việt Nam. Đồng thời, xét thái độ “phản ứng chiếu lệ” của chúng trước các hành động Trung Quốc xâm lược và xấm chiếm đất nước VN ta thì thấy rõ chúng là bọn Việt gian tay sai của CQTQ.

2. Do những tên đầu sỏ Việt gian chỉ chú trọng giành giữ đặc quyền đặc lợi riêng, cam phận làm tay sai cho quân xâm lược, phản lại lợi ích của Tổ Quốc và toàn dân tộc nên quân TQ ngày càng trắng trợn xâm lấn, bành trướng và xâm chiếm đất nước ta. Trong tình thế đó, các thế hệ Người Việt yêu nước không thể không tự giác nhận lãnh trách nhiệm đoàn kết và cùng nhau tranh đấu bắt buộc CQVG trả lại cho toàn dân quyền tự quyết chống giặc ngoại xâm, gìn giữ sự toàn vẹn Tổ Quốc, và kiến thiết, xây dựng nước nhà phát triển bền vững tư do văn minh dân chủ, thịnh vượng hạnh phúc và hoà bình…

Sở dĩ vì sao ngày nay, mọi Người Việt yêu nước chúng ta cần phải thẳng thằn nói chuyện với nhau để được cùng hiểu biết đúng sự thực và có trách nhiệm hành động vì lợi ích của Tổ Quốc và dân tộc theo như tinh thần nêu trên, là bởi vì ! – Trên thực tế, bè lũ độc tài cường quyền Việt gian lâu nay vẫn lợi dụng danh nghĩa là đại diện chính quyền nhân dân, do dân và vì dân… Hơn nữa, chúng còn hết sức gian trá “trương khẩu hiệu: KHÔNG CÓ GÌ QÚY HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO” để khai thác và triệt để lợi dụng xương máu của bao anh hùng, liệt sĩ… đã hy sinh vì Tổ Quốc, để ngụy tạo chiến công riêng và đánh đồng công trạng của chúng bao trùm lên mọi chiến công và sự nghiệp chiến đấu, hy sinh giành độc lập và gìn giữ Tổ Quốc chung của cả dân tộc, và sử dụng thành qủa kháng chiến giàng độc lập của cả dân tộc như là một phương tiện riêng bảo đảm cho chúng được an toàn và an vị độc tài cai trị Tổ Quốc VN. Không những thế, chúng còn luôn tận dụng cái mặt nạ và luân điệu xảo trá là đại diện chính quyền của dân, do dân và vì dân để thỏa mãn dục vọng, mưu cầu vinh thân phì gia và kiên cố vị thế độc tài đặc quyền đặc lợi riêng chúng.

Như thế là chúng đã gian manh xây dựng tiền tài và điạ vị của chúng trên tất cả sự hy sinh mà cả dân tộc đã phải trả giá cho các cuộc kháng chiến chống giặc ngoại xâm… – Trên thực tế kể từ khi chúng cướp được chính quyền, chúng luôn gian manh tuyên truyền, giáo dục nhồi sọ để khỏa lấp và đánh tráo “nghĩa vụ chính nghĩa của mọi chiến sĩ và công dân là trung với nước” đổi ra là “ trung thành với Đảng độc tài”.

Sự việc bè đảng Việt gian, bạo ngược tự đặt công trạng và vận mệnh bè Đảng chúng bao trùm lên vận mệnh Tổ Quốc và dân tộc Việt Nam là thái độ vô đạo và thủ đoạn vô cùng hiểm ác. Với luận điệu và thủ đoạn lừa bịp quốc dân đó, bọn cường quyền Việt gian đã thi hành thành công trói buộc được hào khí và nguyên khí phát triển lớn mạnh của Quốc Gia dân tộc chỉ bằng ảo tưởng lý tưởng và sự lẫn lộn giữa hai khái niệm Tổ Quốc và Đảng CS thành một đối tượng mà mọi Người đều có nghĩa vụ phục vụ và trung thành. Cụ thể là sự “lẫn lộn khái niệm trung với đảng”- vốn là việc làm tay sai phục vụ cho lơi ích riêng của bọn đầu sỏ cường quyền Đảng CS Việt gian, “ bị đổ đồng” đồng nghĩa với nghĩa vụ thiêng liêng và bẩm sinh của Quân Đội và Cảnh Sát Nhân Dân là trung thành và hy sinh vì Tổ Quốc và vì nhân dân. Rõ ràng đây là tội lừa đảo vô cùng tai ác của CQVN đối với dân tộc ta, đồng thời cũng là lỗi lầm lớn lâu nay còn tồn tại trong quan niệm ứng xử của không ít người VN đã và đang tự hào là “lão thành, chiến sĩ cách mạng, gia đình vẻ vang hoặc là gia đình truyền thống có công CM” …

Không những tai ác vậy, chúng còn ngạo ngược ép buộc cả dân tộc phải tôn thờ, chịu công ơn…(!?) Chúng tự xem chúng như ánh sáng, như mặt trời, là đỉnh cao trí tệ…(!?) nên chúng (có quyền !?) tùy tiện hủy hoại nước nhà và thủ tiêu bất cứ ai và điều gì không tuân theo đặc quyền đặc lợi của chúng (!?). Thậm chí! Kể cả như “cái sự xưa nay hiếm” ! Đó là: bắt buộc được (hầu như tất cả) mọi cá nhân, cơ quan và tổ chức mang danh văn hóa, trí thức, nhân sĩ, nghệ sĩ, công lý, đạo lý, trách nhiệm… của cả dân tộc (“phải cùng ở yên trong một cái nhà tù lớn”) VN phải khiếp nhược và câm miệng đến mức “không dám mở miệng bàn và tỏ thái độ bất bình khi chứng kiến”: bè đảng Việt gian đã hèn hạ, vô liêm sỉ và khốn nạn tới mức (tán tận lương tậm) bán nước và tiếp tay cho quân TQ xâm lược triển khai dầy xéo đất nước và nô dịch dân tộc Việt Nam ta. Một ví dụ - dẫn chứng sinh động sự CQVG lộng quyền và khinh thường lợi ích của Tồ Quốc và dân tộc – đã và đang diện ra, đó là sự việc: « DỰ ÁN BAUXITE – TÂY NGUYÊN ». Trong sự việc này, với trách nhiệm đại diện quốc gia, CQVG đã không chỉ khinh thường lợi ích lâu dài của Tổ Quốc và dân tộc, khinh thường mọi kiến nghị của các nhà khoa học và đông đảo Người Việt yêu nước lên tiếng can ngăn, mà chúng còn “thể hiện thái độ rẻ rúng và sẵn sàng vứt bỏ ngay cả những cái mặt nạ và bình phong mà chúng thường dùng để che đậy tội lỗi hoặc để trang trí cho bộ mặt giả nhân giả nghĩa của chúng là uy tin, danh dự và danh nghĩa của các bậc công thần lão thành CM. Chẳng hạn như đối với những lời can ngăn của đại tướng Võ Nguyên Giáp; thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh… chúng cũng không ngần ngại dẫm đạp lên và làm ngơ..!

Như thế là! Bè đảng đầu sỏ Việt gian tay sai của quân TQ xâm lược đã xem đức nhẫn nhịn, sống giản dị, khiêm tốn và yêu chuộng hòa bình của Người Việt yêu nước chúng ta là sự ngu tối, bần tiện và ươn hèn.. ! Vì thế chúng cũng đã hoàn toàn để ngoài tai mọi tiếng khóc than, mọi tiếng kêu đau thương vì bất hạnh và oan uổng của bao người dân lao động lương thiện.. ! Cũng như không thèm đếm xỉa gì tới nạn « tội phạm tuổi vị thành niên » đã và đang dồn bao con em chúng ta vào hầm tệ nạn với bao tai vạ, tai họa bất hạnh khôn lường cho mọi thành phần và tầng lớp người trong xã hội VN.. ! Sự vô đạo, phi nghĩa và các hậu qủa tai hại của chúng và từ chúng lâu nay đã phát loạn thành quốc nạn cửa quyền tham nhũng và quốc nạn tệ nạn xã hội…, thể hiện thô bạo và vô liêm sỉ tới như thế mà dân ta vẫn cam chịu nhân nhịn cũng như cam phận nhục nhằn và để mặc các tai vạ khôn lường đổ lên đầu và bao trùm lên đời sống dân tộc, lên tương lai của các thế hệ con em chúng ta mãi đưọc sao !!!???

Đối diện hiện trạng tăm tối nghèo hèn, nước mất, nhà tan và nhân tâm li tán của nước nhà, hơn ai hết chính qúy vị lão thành cách mạng, qúy vị anh hùng, si quan và chiến sĩ, cựu chiến binh, thương binh…từng có công hoặc đang góp công gìn giữ Tổ Quốc Việt Nam là những người biết rõ nhất những nguyên nhân. Mà cội nguồn của mọi nguyên nhân là do bọn đầu sỏ Việt gian bán nước gây ra..! – Trong qúa trình thực tiễn lịch sử hơn nửa thế kỷ qua, chính qúy vị là những chứng nhân lịch sử, tường tận chứng kiến thái độ phản dân, hại nước và phản bội Tổ Quốc của bè đảng đầu sỏ Việt gian. Trước sự thực lịch sử phủ phàng đó, hẳn không ít vị lão thành, cựu chiến binh, chiến sĩ, nhân sĩ, trí thức… CM đã và đang bị bọn Việt gian lừa phỉnh mà mất cả cuộc đời phục vụ cho chế độ độc tài CQ Việt gian đương thời không khỏi bàng hoàng, đau xót và không muốn tin đó là sự thực. Thực ra thì đó cũng là tâm lý tự nhiên của mọi người bình thường. Vì nhẽ giản đơn là! Nếu thừa nhận sự thật phũ phàng đó cũng có nghĩa tự nhìn nhận sự sai lầm của mình lâu nay đã đi theo và phụng dưỡng một bọn Việt gian chuyên lưu manh bán nước và hại dận..! Và không chỉ vậy, một vấn đề tất yếu sẽ đặt ra, đó là sự trăn trở trước ý nghĩa (“dường như khó minh bạch..!”) và thực tiễn có vẻ mấu thuẫn của vấn đề: nếu ta hành động chống lại và loại bỏ chế độc độc tài CQ Việt gian hiện nay, như vậy có phải là sự chống lại chính sự nghiệp CM cứu nước của cả dân tộc mà mình và các thế hệ Người Việt yêu nước, các bậc tiền bối CM đã theo đuổi trước đây không !? Câu trả lời dứt khoát là hoàn toàn không. Hơn thế nửa, những ai sớm có hành động chống lại chế độ bạo quyền và bọn đầu sỏ Việt gian ngoan cố bán nước hiện nay, còn có thể tự hào rằng mình vẫn luôn sáng suốt và anh dũng chiến đấu vì lý tưởng chính nghĩa gìn giữ Tổ Quốc và vì tự do dân chủ và hạnh phúc thực sự của dân tộc… Để giải toả nỗi niềm cay cực trăn trở đó, một lần nữa chúng ta cùng bình tâm tìm lời giải đáp từ những hiện thực đời thường và trung thực trả lời cho những câu hỏi tự vấn như sau!

1. Với thực trạng phát triển nước nhà bấy nay, nghèo hèn, tụt hậu hàng nhất thế giới, cùng bất hạnh và nỗi nhục chung cả dân tộc nước mất, nhà tan, nhân tâm li tán, đạo lý suy đồi… như thế ta có thể xem “đó là thành qủa CM vĩ đại” được không !?– Và “thành qủa khốn nạn vĩ đại” đó có thực xứng đáng như lý tưởng và hoài bao cao đẹp mà mình và cả dân tộc đã chiến đấu và hy sinh không !?
2. Với “thành qủa đời sống khốn nạn và bất hạnh vĩ đại” mà không chỉ cả dân tộc và đất nước VN, kể cả chính mình cùng các thế hệ con em và mọi người thân đã và đang hứng chịu hoặc ảnh hưởng do bè lũ Việt gian cầm quyền đương thời đem lại như thế có thể xem là công ơn của Đảng độc tài CQCSVG hiện thời được không !? – Và với một chính thể và một bè lũ thối nát, chuyên chú tham nhũng và hèn hạ bán nước, hại dân như thế có xứng đáng và chính đáng cho ta trung thành và phụng dưỡng không..???
3. Bằng thực tế chế độ độc tài với một bọn người nhân danh Đảng CM vô sản, là đầy tớ trung thành của nhân dân lao động, nguyện hy sinh vì lý tưởng cộng sản và xã hội chủ nghĩa chuyên chính vô sản… , so với hiện thực lâu nay trên đất nước VN không có ở đâu và dịch vụ nào mà người dân không phải trà tiền theo gía thị trường (với thực tiễn chế độ xã hội kinh tế thị trường hoang dại và nửa mùa thời nay ở VN)…thì hỏi CQVG lấy cơ sở chân lý gì ? Lý thuyết tư tưởng và lý tưởng gì để vẫn dám nhận là NHÀ NƯỚC XÃ HỘI CHỦ NGHĨA ??? – Trong khi chúng vẫn lấy cớ mang danh và ỉ thế đảng viên Đảng Cộng Sản và lý tưởng chuyên chính vô sản để giành độc quyền độc tài độc đảng cường quyền, nhưng trên thực tế bấy nay chúng đứa nào cũng tư hữu không biết bao nhiêu cơ nghiệp và tài sản hàng tỷ hoặc ít nhất cũng vài trăm triệu Dolla… Sự thực như thế ! Thì dân ta có thể tin chúng là đại diện chân chính của nhân dân lao động và giai cấp vô sản VN không (!?)

Sự thực hiện thực trong thực tế là như vậy… ! Thế thì chẳng phải rõ ràng là chúng đã, đang nhạo báng và chà đạp lên xương máu đã hy sinh của cả dân tộc cũng như trà đạp lên niềm tin của cả dân tộc và các thế hệ người Việt hôm nay và mai sau ư !?- Và nếu Người Việt yêu nưóc chúng ta tiếp tục nhẫn nhục chấp nhận bất hạnh như thế thì chúng ta và cả dân tộc VN, mà trước nhất là các bậc LÃO THÀNH, CƯU CHIẾN BINH, CHIẾN SĨ CÁCH MẠNG; GIA ĐÌNH VẺ VANG; GIA ĐÌNH TRUYỀN THỐNG; CÓ CÔNG CÁCH MẠNG… có thực đủ tỉnh táo và liêm sỉ để tự hào với các danh hiệu vinh dự và ý nghĩa thiêng liêng cao qúy đó không???

Nhân đây, tôi cũng xin một lần nữa thưa riêng với các bậc lão thành Cách Mạng, các sĩ quan và chiến sĩ của quân đội và cảnh sát nhân dân cũng như các nhân sĩ, công chức, trí thức và mọi Người Việt Nam yêu nước đã có công chiến đấu và hy sinh vì lý tưởng sự nghiệp Cách Mạng Giành Độc Lập, Tự Do và Hạnh Phúc của Việt Nam, rằng! Các vị cùng các bạn và cả dân ta vẫn tự hào với truyền thống hy sinh quên mình vì tinh thần KHÔNG CÓ GÌ QÚY HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO, vậy nay xin qúy vị hãy tự hỏi, tự tìm hiểu và trả lời trung thực cho chính lương tâm mình: Hiện nay lãnh thổ và lãnh hải đất nước do Tổ Tiên Người Việt ta để lại có toàn vẹn và độc lập chủ quyền không ???

Các bậc tiền bối có công lớn với sự nghiệp CM giành độc lập và thống nhất đất nước- chẳng hạn như đại tướng Võ Nguyên Giáp; Trung Tướng Trần Độ; Vũ Ngọc Nhạ (cựu cố vấn mấy đời tổng thống VNCH); Phạm Xuân Ẩn… (những tướng tình báo tài ba của công an nhân dân) cùng qúy vị và biết bao vị anh hùng, chiến sĩ… có công lớn trong qúa trình CMDC và các cuộc kháng chiến chống quân xâm lược của dân tộc… đã được bè lũ cầm quyền Việt gian tin dùng và sử dụng thế nào sau khi chúng đã nắm được chính quyền ??? Các qúy vị và qúy bạn hãy trung thực với chính mình để tự xét xem: dưới chế độ độc tài đương thới thối nát với hai quốc nạn, thượng tầng thì quốc nạn cửa quyền đòi hối lộ và tham nhũng; hạ tầng thì quốc nạn tệ nạn xã hội và đạo lý suy đồi… Như thế thì tương lai sự nghiệp và đời sống của qúy vị cùng các thế hệ con em có chắc được ổn định và bền vững hơn sự nghiệp và đời sống của “các người hùng đại gia”- chẳng hạn như: Lã Kim Oanh; Lương Quốc Dũng; cha con Mai Văn Dâu; Bùi Tiến Dũng; Nguyễn Việt Tiến; Nguyễn Ngọc sỹ…vv và..vv…??? – Đó còn chưa kể tới tội và nhục muôn đời không thể che giấu và gột rửa trước lịch sử..! Đó là tội vô tình hay hữu ý tiếp tay cho bè đảng Việt gian thực hiện bán nước và hại dân…

Và chẳng phải, hơn ai hết chính các vị là người hiểu biết tường tận nhất rằng! Cái bè đảng cầm quyền bán nước và hại dân hiện thời, chúng hoàn toàn không mảy may quan tâm gì tới cái gọi là lý tưởng XHCN của giai cấp vô sản cũng như không quan tâm hay làm gì vì lợi ích cho cái gọi là nhà nước của dân, do dân và vì dân… Ngược lại, chúng đã và đang ra sức lợi dụng và đầu cơ truyền thống CM cùng công sức và sự hy sinh của qúy vị và cả nước để phục vụ cho lợi ích vinh thân phì gia và đặc quyền độc tài bán nước cho quân TQ xâm lược để hòng muôn đời chúng « VINH THÂN » làm tay sai “rước voi (giặc Tầu) về dầy xéo và hủy hoại hoàn toàn Tổ Quốc Việt Nam của dân ta”.

Thưa các qúy vị..! Sự thực và thực tế là như vậy..! Và vì rằng qúy vị tự hào với truyền thống gia đình cách mạng, truyền thống anh dũng chiến đấu, hy sinh quên mình vì Tổ Quốc..! Hơn nửa! Vì rằng chức trách, nghĩa vụ và danh dự thiêng liêng mà qúy vị đang mang là QUÂN ĐỘI VÀ CẢNH SÁT NHÂN DÂN VIỆT NAM nên hơn ai hết và hơn bao giờ hết! Qúy vị cần (“biết thời thế mới là tuấn kiệt..!) hiểu lẽ xưa nay “quan nhất thời, dân vạn đại…”. Dù thời nào thì hành động đứng về phía nhân dân và cùng cả dân tộc chiến đấu bảo vê và gìn giữ Tổ Quốc, hành động thực sự vì dân bao giờ vẫn là hành động chính nghĩa được lịch sử và nhân dân ghi nhớ công ơn..! – Hơn thế nửa! Chẳng phải chính các vị hiểu biết hơn ai hết về nguyên do mất nước và những kẻ bán nước…! Như thế thì cũng có thể nói, qúy vị đang nắm cơ hội chịu trách nhiệm đứng về phía nhân dân và tiên phong cùng toàn dân tiến hành loại bỏ bọn Việt gian, và khẩn trương nhận lãnh các trách nhiệm vinh quang và tự hào trên tuyến đầu tranh đấu gìn giử Tồ Quốc và xây dựng nước nhà Việt Nam phát triển bền vững thịnh vượng, tự do văn minh dân chủ hạnh phúc và hòa bình…

Hỡi Toàn thể đồng bào Việt Nam yêu nước ! Lâu nay, quân TQ đã thâm độc xâm lược và xâm chiếm đất nước ta. Tổ Quốc đang kêu gọi chúng ta, các thế hệ con em đang trông cậy chúng ta..! Chúng ta hãy đoàn kết, phát huy tài đức Trí Thức, Đạo Đức và Trách Nhiệm chân chính để cùng hoạch định và thực thi được những biện pháp bền vững lâu dài ngăn chặn quân TQ xâm lược, và không cho phép chúng cùng các hạng Việt gian thiếu Trí Thức, Đạo Đức và Trách Nhiệm với dân tộc và Tổ Quốc VN có thể lộng hành tội ác trên quê hương ta…!

Thân kính!
Lương Tri Việt

TB ! (Đôi điều gửi gắm và trông mong.. !)
Các bạn độc gỉa thân mến ! Nếu bạn nào thấy những điều tôi nêu trên là trung thực đúng với sự thực thì bạn hãy trao đổi với các bạn khác để mọi người cùng rút ra được những nhận thức và trách nhiệm đúng đắn với Tổ Quốc và tương lai các thế hệ người Việt hôm nay và mai sau. Trường hợp bạn nào không tán thành như vậy ! Thì tôi cũng rất mong được trao đổi và học hỏi từ quan điểm và tiềm thức của các bạn, trên lập trường cùng khách quan tôn trọng sự thật và phẩm gía Trí Thức, Đạo Đức và Trách Nhiệm của Người Việt yêu nước đối với Tổ Quốc cũng như đối với tương lai các thế hệ con em chúng ta.. !

NÓI VỚI CÁC EM

NÓI VỚI CÁC EM

(Thân mến gởi các em sinh viên học sinh yêu nước tại Việt Nam, những người đã, đang và sẽ can trường đứng lên chung lòng đòi lại quê hương. Đây là thời điểm các em viết trang hùng sử - Thiết tha mong Quí Vị và Quí Bạn phổ biến rộng rãi giùm. Đa tạ)

Em thấy đảng mình có đúng không ?
Khi quân Trung quốc lấn non sông
Xuôi tay, đảng đứng im, nhìn giặc
Chiếm đất quê hương chẳng động lòng ??

Em thấy đảng mình nghịch lý không ?
Khi em, tuổi trẻ giống Tiên Rồng
Thấy quê bị mất trong tay giặc
Tim cháy bừng lên đuốc lửa hồng

Đuốc lửa công bình, đuốc lửa thiêng
Lửa yêu tổ quốc, lửa trung kiên
Nhen từ bất khuất lòng dân tộc
Đòi lại Hoàng Sa, đất chủ quyền !

Đáng lẽ đảng kia phải rất mừng
Mừng dân can đảm chống tàn hung
Mừng người tuổi trẻ vì yêu nước
Bảo vệ biên thùy, giữ núi sông

Nhưng chẳng mừng vui, đảng lại còn
Bạo tàn chà đạp tấm lòng son
Không cho những trái tim công chính
Tỏ khối tình yêu với nước non ...

Em, chủ tương lai đất nước nhà
Lẽ nào máu thịt của Ông Cha
Người đem đổi chác mưu danh lợi
Mà chịu khoanh tay, nuốt nhục à ???

Hùng sử, em ơi hãy viết lên
Những trang sử đẹp của ba miền
Bởi đây là lúc xoay thời thế
Cứu giúp dân đen, diệt bạo quyền

Em ạ, đảng kia phản núi sông
Thì em, tuổi trẻ, hãy chung lòng
Vùng lên, cứu nước, trừ gian đảng
Kẻo hổ nghìn sau giống Lạc Hồng !!!

Ngô Minh Hằng

THANH NIÊN ƠI HÃY ĐỨNG LÊN

THANH NIÊN ƠI HÃY ĐỨNG LÊN

Dậy mà đi hỡi thanh niên!
Dậy mà đi hỡi đồng bào!
Hãy cùng nhau giữ nước nhà, giữ đảo
Công Hàm năm một chín năm mươi tám của Phạm Văn Đồng thuở trước
Trung Cộng trưng ra để mà đoạt tước
Chúng chiếm đảo, lấn biển, sinh mạng ngư phủ Việt Nam chúng cũng cướp đi
Nhà Nước ta đối nội đối ngoại đã làm được những gì?

Đảng Cộng Sản một mặt lấy tình hữu nghị Việt Trung mặt khác lại cầu cạnh Mỹ.
Muốn giữ ghế độc tôn lại muốn cai trị nước
Họ giống như một giuộc
Đàn áp sinh viên ta
Ôi Quốc Gia!
Tương lai đi về đâu nữa?
Hãy nhóm lên ngọn lửa!
Các bạn sẵn lòng chưa?
Mất đất như dao cứa!
Hổ thẹn cha ông xưa
Hy vọng ngày mai sẽ tạnh cơn mưa

Muốn có dân chủ trên quê hương hãy góp một bàn tay
Độc tôn phế bỏ thì Quốc Gia mới mong vực dậy
Cả Lạc Hồng xin hãy đoàn kết lại
Giữ tất đất cỏ cây
Tổ Quốc đang trông cậy
Hãy tạo tương lai ngay

Sài Gòn ngày 27/04/2009
Hoàng Kim

Báo SVYN_04

Thư Gửi Sinh Viên Học Sinh_04

Ban Biên Tập Báo SVYN

Các bạn thân mến;

Đất nước đang trải qua giai đoạn khủng hoảng. Tin mất phần đất biên giới phiá Bắc và các đảo Trường Sa – Hoàng Sa còn chưa ráo mực thì việc Trung Quốc vào Tây Nguyên lại nóng lên. Gần đây, những lá thư của cựu tướng Võ Nguyên Giáp, tướng Nguyễn Trọng Vĩnh và nhiều kiến nghị, khuyến cáo, thông tin của các trí thức, khoa học, ký giả v.v.. . đều bị đảng vứt vào sọt rác. Đối với ông Nguyễn Tấn Dũng, ông Nông Đức Mạnh, không có vấn đề xét lại. Nếu đảng tôn trọng ý kiến của nhân dân, quốc hội thì đảng đã không cho Trung Quốc khai thác bô-xít. Việc khai thác bô-xít tiến hành từ lâu chứ đâu phải đến hôm nay mới quyết định? Hơn nữa, từng cho là “chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước” rồi thì bây giờ rút lại à? chứng tỏ đảng sai lầm? đảng thấp kém, đảng không có trí tuệ sao? Những chủ trương lớn của đảng như đánh địa chủ trong cách mạng ruộng đất, đánh tư sản trong cách mạng kinh tế, đánh trí thức, văn nghệ sĩ, trong vụ án nhân văn giai phẩm và nhiều sự kiện khác, từng gây bao thảm kịch có bao giờ đảng hỏi ý nhân dân? Và hiện nay đảng vẫn còn nợ nhân dân câu trả lời về tội ác của đảng. Gần đây, đảng để mất đất, mất đảo, đưa giặc vào nhà, trấn áp nhân dân khi họ bày tỏ lòng yêu nước v.v… Những việc tày trời như vậy mà đảng vẫn bình chân như vại. Dân uất lo mất nước chứ đảng không lo, nước của Dân chứ đâu phải của đảng, vì đảng CSVN ngày nay thực chất đã phản bội lại Tổ quốc Việt Nam rồi bạn ạ!

Bạn thân mến;

Khi quyền lợi đất nước đứng sau quyền lợi của đảng độc tài, hậu quả là dân tộc phải gánh chịu những hiểm hoạ. Chủ nghĩa phát xít đưa nước Đức vào thãm kịch vì nhà nước độc tài, tạo cơ hội cho Hitler tiến hành chính sách diệt chủng và xâm lược. Chủ nghĩa cộng sản tạo điều kiện cho nhà nước toàn trị thời Stalin, Pôn Pốt tàn sát hàng chục triệu nhân mạng vô tội. Chế độ của Nguyễn Tấn Dũng và Nông Đức Mạnh đang bán rẻ tương lai Việt Nam cho Trung Quốc, vì hệ thống nhà nước một đảng đã giết chết những nổ lực phản kháng và ngăn ngừa nạn lạm dụng quyền lực. Nói cách khác, nếu Việt Nam có đảng đối lập, đảng CS của ông Dũng, ông Mạnh không thể tự tung tự tác, đưa giặc vào nhà, rước voi dày mã tổ.

Bạn, Tổ Quốc Việt Nam đang đi vào khúc quanh của lịch sử. Những kẻ bán nước và thấy nước mất mà không biết nhục đều bị lịch sử nguyền rủa như nhau.

Ngày 1 tháng 5 năm 2009
Ban biên tập – Điện thư: baosinhvienyeunuoc@gmail.com

Wednesday, April 1, 2009

Báo SVYN_03

Thư Gửi Sinh Viên Học Sinh_03


Ban Biên Tập Báo SVYN

Các bạn thân mến;

Ngày 17 tháng 2 năm 1979, quân Trung Quốc tràn xuống các tỉnh biên giới phía bắc, tiến sâu hơn 8 cây số, chiếm giữ các thị xã thuộc tỉnh Cao Bằng, Lạng Sơn, Lào Cai. Ngày 16 tháng 3, quân Trung Quốc rút lui, sau khi đã phá hủy các làng mạc, trường học, nhà máy và hạ tầng cơ sở, nhiều thường dân vô tội đã bị quân Trung Quốc thãm sát. Hiện nay, một phần đất của Việt Nam bị Trung quốc chiếm từ 1979 đã được nhà nước hợp thức hoá qua các Hiệp định Biên giới, đảng CSVN đã chấp nhận mất đất.



Bích chương triển lãm chống quân Trung Quốc xâm lược

Bạn thân mến:

Gần 1000 năm trước, Tướng Lý Thường Kiệt đã từng đem quân phá Tống, giữ giang sơn, một tấc đất không nhường. Thời nay, tướng CSVN chưa đánh đã hàng. Hèn nhát, cắt đất, dâng biển cho ngoại bang để yên thân. Trong khi đó, thanh niên, sinh viên học sinh, giới trí thức v.v…đứng lên bày tỏ lòng yêu nước, phản đối hành vi bán đất, nhượng biển lại bị nhà nước ngăn cản, đuổi học, trấn áp, bỏ tù. Điều này khẳng định, đảng CSVN hèn chứ Nhân dân Việt Nam không hèn phải không các bạn?. Chúng tôi cảm ơn các bạn đã dũng cảm, tình nguyện đến với báo SVYN. Với sự tiếp tay của nhiều Cộng Tác Viên, tờ báo sẽ đến tay bạn đọc mỗi ngày một hiệu quả.

Ngày 1 tháng 4 năm 2009

Ban biên tập – Điện thư: baosinhvienyeunuoc@gmail.com
http://baosinhvienyeunuoc.blogspot.com/

Hãy Thoát Ra

Hãy thoát ra!

Thân phận bày tôi,
thua thiệt, khổ nhục đủ đường!



Đã gần 20 năm nay, đảng CS Việt nam chọn con đường gắn bó với đảng CS Trung quốc. Sau khi bức tường Berlin đổ sập, phe xã hội chủ nghĩa tan rã, rồi Liên bang Xô viết vỡ nát, đảng CS Liên xô biến mất, nhóm lãnh đạo CS Việt nam nghĩ rằng chỉ có con đường gắn bó chặt với đảng CS Trung quốc mới giữ cho đảng CS Việt nam khỏi nguy cơ đổ vỡ.

Họ lập luận rằng Trung quốc là nước cực lớn, có tiềm lực cao về mọi mặt, cùng chung một chế độ XHCN, cùng chung một học thuyết Mác Lênin, cùng chung một kiểu cai trị Một đảng, sẽ dựa vào nhau như môi với răng, kết thân trong tình nghĩa anh em và đồng chí, cùng phát triển vững mạnh trong thế kỷ 21.

Những kẻ bênh vực cho đường lối đối ngoại kết thân chặt với Trung quốc cho rằng sự thống trị hàng ngìn năm xa xưa của Trung hoa trên đất Việt nam là thuộc về quá khứ thời phong kiến, bây giờ là tình nghĩa anh em cách mạng bình đẳng, chỉ có lợi cho 2 bên. Nghe sao mà bùi tai, ngon lành.

20 năm trước, ngay trong hàng ngũ lãnh đạo, đã có những lời cảnh báo và can ngăn nghiêm khắc. Rằng phải luôn ghi nhớ, Trung quốc thời nào cũng có 2 mặt : dân tộc và bành trướng, rằng bài học năm 1979 còn sờ sờ nóng hổi, lính Trung quốc hiếp dâm, đập vỡ đầu cụ già, vứt trẻ em xuống giếng sâu, tàn phá tan hoang 6 tỉnh phía Bắc.

Nhiều cán bộ, đảng viên hồi ấy cùng bạn bè quốc tế của Việt nam đã kêu lên lời cảnh báo :" Đó là con đường sai lầm; đó là con đường cùng quẫn; là gửi trứng cho ác (ác là con quạ đen); con đường thua thiệt đủ đường, con đường ô nhục, nhân dân ta không bao giờ chấp nhận ! "

Từ năm 1991, sau đại hội VII đảng CS Việt nam, Đặng Tiểu Bình, rồi Giang Trạch Dân, rồi đến Hồ Cẩm Đào rất thích thú thấy các đàn em cộng sản Việt nam nhẹ dạ chui tọt vào thòng lọng lót bằng nhung lụa của mình, qua những từ ngữ êm đềm của 16 chữ vàng : " láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai " (!) , còn thêm bảng vàng hạnh kiểm 4 tốt - tứ hảo : " láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt "(!) do họ đề ra và áp đặt. Ít ai biết 16 chữ vàng như là 16 mắt xích bằng thép, 4 tốt như là 4 chiếc khoá để khoá chặt đảng CS Việt nam vào cỗ xe bành trướng của Bắc kinh.


Gần 20 năm, chừng ấy năm tháng, bao nhiêu gặp gỡ qua lại, bao nhiêu nụ cười và ôm ấp, bấy nhiêu tuyên bố chung và hiệp ước, ký kết ... đã đủ để rút ra kết luận rằng cái mối quan hệ nước lớn với nước nhỏ, đảng lớn với đảng nhỏ, đại quốc với phiên thuộc nó ra sao, nhiều ngọt bùi hay cay đắng, lắm vinh hay nhiều nhục, được mất những gì cho đất nước và nhân dân ?

Đã đến lúc phải tỉnh ngộ.
Phải tỉnh ngộ một lần cho mãi mãi !

Những hiệp ước về biên giới trên đất liền, trên biển và đánh cá chung trong Vịnh Bắc bộ là những hiệp ước bất bình đẳng, không biết bao nhiêu đất, biển, đảo, không biết cơ man nào là tài nguyên hải sản đã bị mất đứt vào tay thế lực bành trướng. Bản đồ chi tiết vẽ đường biên giới trên bộ vẫn không được công bố. Sắp hết hạn đăng ký với Liên Hợp Quốc về "thềm lục địa mở rộng" theo Luật biển Quốc tế - ngày 13-5-2009 - mà Việt nam vẫn bất động vì sợ quyền uy của nước đàn anh.

Bắc kinh vẫn thực hiện cái thói thâm căn cố đế "được đằng chân lân đằng đầu" và "được voi đòi tiên". Căn bệnh tham lam bành trướng của Bắc kinh là vô hạn độ; lòng tham đất, tham biển, tham đảo, tham đường hàng hải, tham tài nguyên dưới lòng biển của họ không bao giờ là đủ cả.

Ngay cả những cái gọi là "ủng hộ, giúp đỡ, hợp tác" của Bắc kinh cũng cần nhìn cho rõ, nhiều khi chỉ là những cái bả tai hại cho nền kinh tế - tài chính và văn hoá nước ta. Mới đây, báo Nhân dân ở Hànội cùng báo Nhân dân nhật báo Bắc kinh cùng đưa tin kim ngạch trao đổi giữa 2 nước năm 2008 lên đến 20 tỷ đôla (mức cao nhất, không nước nào bằng), năm 2010 sẽ lên 25 tỷ đôla, nhưng thật ra sự buôn bán này cực kỳ bất bình đẳng và tệ hại, vì Việt nam nhập siêu từ Trung quốc đến gấp hơn 3 lần so với xuất (nhập 15 tỷ và xuất 4,3 tỷ), chưa nói đến hàng lậu, hàng " nhái ", hàng giả là khủng khiếp, rò rỉ khắp tuyến, không có cách gì bịt lại nổi. Số thuốc phiện đủ loại từ Trung quốc nhập vào Việt nam vượt xa số nhập từ Miến Điện, Lào và Cam-bốt cộng lại. Cho đến than của cả vùng Quảng Ninh bị đánh cắp đưa sang Trung quốc với sự đồng lõa của bọn "than tặc" 2 bên biên giới cũng lên đến hơn 10 triệu tấn hai năm qua ! Nạn buôn người, từ buôn phụ nữ, buôn gái trinh, buôn trẻ em cho đến bắt cóc người đem sang Trung hoa bán ở Côn minh, Nam ninh, Quảng châu đã thành hẳn một ngành kinh doanh ngầm phát đạt.

Các nhà kinh tế, thống kê Việt nam được lệnh không được nói gì đến mặt tệ hại, thiệt thòi trong quan hệ với nước đàn anh, chỉ được nói mặt tốt đẹp, đúng theo kiểu " tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại "; thật ra trong mối quan hệ ấy phía Việt nam thiệt đơn thiệt kép, lỗ nặng, chuốc lấy đủ bệnh kinh tế, hàng phế thải, hàng độc hại, như sữa và thịt nhiễm trùng, thuốc bắc giả, thuốc tây giả, tiền giả...

Đầu năm 2008, khi Trung quốc quyết định đóng cửa hàng loạt gần một trăm mỏ khai thác bôxít ở Quảng Tây và Tứ Xuyên do ô nhiễm môi trường nặng và nhiều bệnh kỳ lạ cho con người, thế là Hồ Cầm Đào gọi Nông Đức Mạnh sang, giao cho việc sớm khai thác vùng bôxít tại Đak Nông và Lâm Đồng; cam kết này được ghi trên giấy trắng mực đen. Chưa thật an tâm, sau đó Hồ lại gọi Nguyễn Tấn Dũng sang, bắt học thật thuộc bài, cam kết khoản bôxít Đak Nông, nhận việc đưa ngay 6 ngàn công nhân Tàu vào Tây nguyên để cắm chốt, thúc đẩy mạnh ý đồ chiến lược này, vì Trung quốc đang đói nhôm, cần nhôm với khối lượng lớn để đóng gấp tàu sân bay, tên lửa, tàu chiến, máy bay phản lực, vệ tinh đủ loại...



(Lạng Sơn sau cuộc chiến tranh tại biên giới phía Bắc)


Bọn trùm bành trướng ngửi thấy có một xu thế phản bác việc khai thác bôxít khá mạnh từ giới khoa học, môi trường, văn hóa ở Việt nam, thế là nhóm Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo liền cử phái viên liên tiếp sang để trấn an, từ quan văn Đới Bình Quốc đến quan võ thượng tướng Trần Bỉnh Đức. Những phái viên này của nước lớn cũng lên mặt ta đây, đòi lần lượt gặp đủ lệ bộ tứ trụ triều đình, trước hết là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng. Họ còn đòi Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nước phải sớm thu xếp sang chầu thượng quốc không chậm trễ.

Gần đây, theo cái thói " được đằng chân lân đằng đầu ", Bắc kinh diễu võ dương oai, đưa tuần dương hạm, khu trục hạm vào vùng biển Hoàng Sa - Trường Sa, coi cả vùng Đông hải và Nam hải là "ao nhà", là vùng "lưỡi bò" của họ, coi mọi tàu đánh cá của nước khác trong vùng là bất hợp pháp, sua đuổi mọi dàn khoan và tàu dịch vụ của Anh - British Petroleum, Mỹ - Exxon Mobil , Na uy ra khỏi vùng này. Bắc kinh còn than phiền rằng cho đến nay Trung quốc đã tỏ ra nhún nhường quá(!), không khai thác được tài nguyên dầu, hơi đốt và tài nguyên khác(!); họ lên gân, xý hết phần mình về mọi tài nguyên trong vùng và răn đe thiên hạ không ai được đụng đến vùng lãnh hải mênh mông gọi là vùng "lưỡi bò" do họ tự ý vẽ ra.

Rõ ràng Trung quốc lợi dụng cuộc khủng hoảng kinh tế sâu rộng trên toàn thế giới để diễu võ dương oai, lao vào thời kỳ khai thác tài nguyên sâu rộng, nhằm vươn mạnh lên thế siêu cường kinh tế - tài chính và quân sự.

Hoa kỳ đã mạnh mẽ bác bỏ mọi yêu sách của Trung quốc trong vùng biển quốc tế, nơi tự do thông thương phải được tôn trọng cho mọi nước, mọi sự tranh chấp phải giải quyết bằng thương lượng. Tàu nghiên cứu Impeccable bị tàu quân sự Trung quốc ngăn chặn, vẫn tự do làm nhiệm vụ, khi cần được tàu quân sự của Hoa kỳ đi hộ tống. Nhiều nhà bình luận quốc tế nhận xét rằng chiếc lưỡi bò của Bắc kinh thè ra quá dài, đã bị lưỡi dao Hoa kỳ cắt đứt ! Phải 5 hay 7 năm, cho đến 10 năm nữa, hải quân Trung quốc mới có thể sánh bằng 1/3 hải quân Mỹ hiện nay.

Trước áp lực tới tấp, mạnh mẽ, có thể nói thô bạo và trịch thượng của Bắc kinh, nhóm lãnh đạo ở Hànội cũng cảm thấy quá ư bị động và lép vế. Họ thực hiện một cuộc điều chỉnh chiến thuật miễn cưỡng, để mong xoa dịu sự phẫn nộ của nhân dân, của một bộ phận trong đảng, trong quân đội, trong khối cựu binh sỹ, trong không ít trí thức và văn nghệ sỹ.

Đây chính là một động thái không bình thường, như cuộc họp của Ban thường trực Mặt trận Tổ quốc với bộ tư lệnh hải quân, tháng 2 vừa qua, đề cập đến cổ động lòng yêu nước, bảo vệ vùng biển, đảo của Tổ quốc, xác định Hoàng Sa, Trường Sa là thuộc chủ quyền Việt nam từ xa xưa, sau khi họ bị lên án là bán đất, bán biển ..

Ngày 17-3 gần đây, lại một động thái không bình thường: một cuộc hội thảo về đề tài "Tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông : lịch sử, địa chính trị và luật pháp quốc tế " do Học viện Ngoại giao, thuộc bộ Ngoại giao tổ chức tại Hànội. Nó khác thường là không có quan chức nào thuộc bộ ngoại giao tham dự. Có 14 bản thuyết trình đều mang danh nghĩa những nhà nghiên cứu tự do, trong đó có 2 học giả Mỹ. Nội dung đáng chú ý nhất là : coi công hàm Phạm Văn Đồng ngày 14-9-1958 là vô giá trị đối với Hoàng Sa, Trường Sa, vì trước đó Hiệp định Giơnevơ 1954 đã quy định lãnh thổ Nam vỹ tuyến 17 là thuộc quyền cai quản của chính quyền Miền Nam ; đề ra yêu cầu làm thành Luật chủ quyền của Việt nam tại Hoàng Sa và Trường Sa; đăng ký thềm lục địa mở rộng của Việt nam theo đúng Luật Biển trước khi hết hạn vào ngày 13-5-2009 tới...

Những động tác điều chỉnh chiến thuật rời rạc, miễn cưỡng trên đây chứng tỏ bộ chính trị 15 nhân vật độc đoán phụ thuộc thiên triều đã không thể cứ nhắm mắt vâng dạ mãi mọi mệnh lệnh ngang ngược, - thường còn đi trước cả ý muốn của thượng quốc, nay đã buộc phải có tý chút can ngăn, vì cảm thấy kẹt giữa thế trên đe dưới búa, cực kỳ hiểm ngèo. Họ cũng muốn trần tình với thiên triều là xin hay thư thả, từ từ, rồi đâu sẽ có đấy, ép quá mạnh e hỏng việc.

Giữa lúc căng thẳng, bế tắc, tiến lui đều khó này, quan hệ bên ngoài vẫn có vẻ như lắng dịu, thân thiết giữa thiên triều và phiên thuộc, nhưng bên trong đang có nhiều giằng co, mang đủ màu sắc quen thuộc : lôi kéo, mua chuộc, đe doạ và trừng phạt. Cười và lườm, tuỳ lúc. Nước lớn càng được thể, ép mạnh hơn. Bắc kinh đang ép Hànội phải dành cho đại công ty quốc doanh CHALCO - Chinese Aluminium Corporation, phần trúng thầu béo bở nhất ở Tây nguyên, đẩy lùi ALCOA của Mỹ và ALCAN của Canada.

Họ ép phải cho đưa tiếp công nhân Hoa lên đến 20 ngàn. Trung quốc trả giá cho 2 chuyện này 300 triệu đôla viện trợ không hoàn lại. Họ đã mua chính quyền cơ sở ở Đak Nông và Lâm Đồng. Các cuộc gặp cấp cao, phía VN phải nhắc lại thuộc lòng 16 chữ vàng và 4 tốt - Tứ Hảo; và phải có lời cam kết rõ : đưa hợp tác toàn diện giữa 2 nước anh em vào chiều sâu (!). Chiều sâu là lòng tham không đáy của nước đại bành trướng. Vẫn chưa hết, Trung quốc đang ép mạnh để hầu như ngành điện, than, ximăng, phân đạm, cả phần lớn ngành lọc dầu vào tay Trung quốc. Lại thòng lọng đấy !

Những tháng sắp đến sẽ là thời gian thử thách hiểm nghèo cho chế độ toàn trị. Nhóm lãnh đạo ở Hànội đã cảm thấy thế trên đe dưới búa. Họ buộc phải giữ thế phòng ngự. Họ buộc phải làm những động tác giả, nói về chủ quyền và lòng yêu nước. Nhưng họ chui quá sâu vào thòng lọng bành trướng, cắn phải câu, không nhả ra được nữa. Cần thôi thúc họ, cần cảnh tỉnh họ, nhất là cảnh tỉnh đại khối đảng viên bình thường, ở cơ sở, đông đảo người còn có tư cách và lương tri.

Họ có dám thông qua Luật về Chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa, có dám cùng Hoa kỳ và các nước Đông Nam Á cắt cái lưỡi bò bành trướng xuống phương Nam hay không ? Họ có dám mở hội nghị khoa học theo đúng nghĩa để thảo luận rành rọt về "nên và không nên" khai thác bôxít không? Họ có dám chuẩn bị đăng ký kịp thời hạn - trước 13-5-2009, thềm lục địa mở rộng của nước ta hay không ? Họ có hãm bớt số người Hoa đưa vào Tây nguyên hay không ?
Bộ chính trị hiện tại đã khinh thường bỏ ngoài tai những lời khuyên, can ngăn về phá nhà quốc hội cũ, xây nhà quốc hội mới, làm hư hại di tích lịch sử Cung điện Thăng long vô giá. Nay vẫn cứ như vậy ư ? Họ sẽ phải trả giá rất đắt.

Lúc này, mùa xuân - hè này là dịp hiếm có để toàn dân ta bày tỏ lời cảnh báo nghiêm khắc, lời khuyên răn chân thành cho bộ chính trị tự nắm độc quyền cai quản đất nước, rằng :
- hãy nhìn cho rõ tình hình; gần 20 năm phụ thuộc, Bắc thuộc là quá đủ, quá rõ rồi. Thế lực bành trướng Đại Hán tham lam vô độ, không chơi được với chúng đâu. Chúng chuyên dở trò "được voi, đòi tiên", "được đằng chân, lân đằng đầu ", rất khổ cực nhục nhã cho những ai mắc mưu chúng.
- hãy quyết đoán một lần, dứt khoát một lần, xây dựng nền tự chủ, đứng vững trên đôi chân dân tộc, kết chặt thành một khối, với chế độ dân chủ tiến bộ, dựa vào thế giới dân chủ văn minh, dựa vào các nước bạn ở Đông Nam Á, giữ quan hệ đúng mức, bình đẳng, quan hệ láng giếng tốt có đi có lại với Trung quốc.

Hãy mở ra một cuộc thảo luận rộng khắp về khai thác bôxít, và nhân đó về đường lối đối ngoại, chọn bạn tốt mà chơi, đứng vững trên đôi chân mình, gắn bó với các nước dân chủ, tiến bộ, tôn trọng luật pháp, từ bỏ và lánh xa các chế độ độc đoán bóp ngẹt tự do, chà đạp luật pháp.

Bùi Tín .
Paris 26-3-2009.

Ma Chiến Hữu

NGHĨ GÌ VỀ VIỆC TÁC PHẨM “MA CHIẾN HỮU” CỦA TRUNG QUỐC ĐƯỢC DỊCH VÀ LƯU HÀNH Ở VIỆT NAM?


Hoàng Kim

Như chúng ta đã biết, mới đây dư luận xôn xao về việc một tác phẩm của Trung Quốc được dịch và bày bán công khai ở Việt Nam. Đó là tác phẩm Ma Chiến Hữu của tác giả Mạc Ngôn do Trần Trung Hỷ dịch sang tiếng Việt và được nhà xuất bản Phương Nam ấn hành.

Câu chuyện kể về cuộc gặp mặt (trùng phùng) ngẫu nhiên giữa Triệu Kim và Tiền Anh Hào và sau đó là những kỷ niệm và hồi ức lại những sinh hoạt lúc còn sống, những cuộc chiến đấu giữa ta (Trung Quốc) và địch (Việt Nam), những hy sinh của đồng đội và những nuối tiếc ân hận vì cuộc chiến tranh phi nghĩa (xem trang 56 và 57).

Nếu đây là một tác phẩm bình thường thì không có gì đáng nói. Hoặc giả dụ như nó được phát hành tại một Quốc Gia bình thường nào cũng không có gì bàn cãi nhưng tác phẩm này lại được lưu hành ở Việt Nam, thế mới đáng nói chứ? Tác phẩm này có tên gốc tiêng Trung Quốc là “Chiến hữu trùng phùng” nói về những hồn ma là những người lính Trung Quốc chết trận khi giao chiến với Việt Nam. Chúng ta thấy ở trang đầu tiên của tác phẩm, họ đã viết “ Một cách nghĩ khác về chiến tranh. Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng. Cuộc đối thoại giữa hai cõi âm dương, sự vướng luỵ của con người và ma quỷ.”

Một cách nghĩ khác về chiến tranh là sao? Có phải là do Việt Nam gây hấn và người Trung Quốc chống trả để tự vệ? và họ đã ngã xuống như nhân vật Tiền Anh Hào trong truyện là anh hùng vì đã dũng cảm chiến đấu bảo vệ tổ quốc Trung Hoa vĩ đại...Trong suốt nội dung chỉ là kể về những ký ức của hồn ma nhưng những từ sử dụng trong truyện nào là địch, quân thù... đều ám chỉ Việt Nam. Xin trích một đoạn: “... Đúng lúc ấy, một mệnh lệnh đã được ban bố rằng, những chiến sĩ nhập ngũ năm bảy sáu bảy bảy không ai được phục viên vì ở phía Nam đang đánh nhau. Chúng tôi vui thầm trong bụng. Làm một người lính thời hoà bình chẳng có ý nghĩa gì cả, cuối cùng chúng tôi cũng đã có cơ hội để thể hiện mình. So với tôi, Tiền Anh Hào còn hưng phấn hơn tôi rất nhiều lần, đem bộ quân phục mới trả cho tôi và nhận lại quân phục cũ của mình. Trung tâm quân dự bị mở hội nghị, tổ chức liên hoan để tiễn chiến sĩ ra tiền tuyến. Chiến sĩ viết thư bằng máu để thể hiện quyết tâm, cho đến nay ngón tay tôi vẫn còn một vết dao cứa lấy máu viết thư. Trung đội trưởng, chính trị viên đều chúc rượu, nói: Chúc đồng chí lập công, giết nhiều địch để làm rạng danh quân đội anh hùng.” ( Trang 17). Nếu phòng văn hoá thông tin của Việt Nam duyệt cho in sách này như thể mặc nhiên họ cho rằng suy nghĩ quan điểm của Trung Quốc là đúng, là chính nghĩa (?), và quân đội Trung Quốc xứng đáng là quân đội anh hùng còn bên Việt Nam chính là giặc (?).

Qua sự việc này ta thấy nhà cầm quyền Việt Nam đã thể hiện bản chất ương hèn qua việc để cho một tác phầm truyện Trung Quốc bôi nhọ và sỉ nhục tổ quốc và những người lính Việt Nam đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc là vô ích. Nếu nói đây chỉ là truyện, là tiểu thuyết của Trung Quốc, tác giả chỉ dịch ra và nhà xuất bản in lên thế thôi thì đúng là nguỵ biện. Vì sao? Chắc mọi người dân Việt Nam đều biết những bài viết trung thực, những tiếng nói dân chủ, những bài phản ánh chống quan lớn tham nhũng thì cho là bất lợi cho Đảng Cộng Sản và bị kiểm duyệt, cắt xén, trong khi những câu những chữ trong truyện Ma Chiến Hữu xúc phạm đến người Việt Nam chúng ta thì vẫn cho lưu hành? Thật là nực cười.


Đọc Ma Chiến Hữu trên đất Việt Nam, chúng ta tưởng chừng như đang ở trên đất Trung Quốc hoặc một thuộc địa nào đó của nhà cầm quyền Bắc Kinh. Hảy nhìn lại vào cuối năm 2008 khi mà sinh viên Việt Nam xuống đường ở Hà Nội và Sài Gòn cùng biểu tình việc Trung Quốc đòi sáp nhập hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thì bị chính công an Việt Nam đàn áp bắt bớ trong khi vẫn để cho thanh niên Trung Quốc nghênh ngang trên đất Việt biểu tình với khẩu hiệu và biểu ngữ “Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc”.

Ngày nay một lần nữa Đảng Cộng sản Việt Nam tự thừa nhận mình là thuộc hạ của Tàu Cộng qua việc để cho Ma Chiến Hữu xuất hiện tại Việt Nam làm tổn thương những chiến sĩ đã ngã xuống vô ích.

Ta hãy xem một số ý kiến gần xa thông qua web, blog...

Hien H's Blog đã viết như sau:

"Ma Chiến Hữu" chỉ là một hiện tượng riêng lẻ trong tình trạng xuất bản và lưu hành tràn lan và vô nguyên tắc các ấn phẩm TQ trong thời gian qua. Trao đổi văn hóa tương xứng 2 chiều sẽ làm tăng sự hiểu biết giữa các dân tộc. Nhưng sự thâm nhập văn hóa 1 chiều, cho dù không có yếu tố chính trị hay độc hại, cũng vẫn là sự xâm lăng văn hóa. Ta có thể nhận thấy, không chỉ riêng tác phẩm này của Mạc Ngôn, việc xuất bản và truyền bá các ấn phẩm, phim ảnh TQ tràn lan trong nhiều năm trở lại đây về các vấn đề lịch sử, văn hóa , trong khi thiếu vắng những tác phẩm và phim ảnh Việt Nam về những vấn đề tương tự đã dẫn đến người ta thuộc sử Tàu hơn sử Việt, dần dần sẽ làm cho người VN, nhất là thế hệ trẻ, nhìn nhận các vấn đề theo quan điểm của người Trung Quốc.

Lỗi này có thể gây ra bởi các nguyên nhân sau:

1) Các nhà văn của chúng ta bỏ trống "trận địa", không có các tác phẩm văn học nghệ thuật tương xứng.

2) Chúng ta có các tác phẩm tương xứng nhưng Nhà nước không cho lưu hành.

3) Cả hai nguyên nhân trên.

Theo tôi cả Nhà nước và các nhà văn của chúng ta đều cần phải kiểm điểm lại xem lỗi do đâu.

Trở lại cuốn" Ma Chiến Hữu", mặc dù về lý thuyết, nhiều người đã nói không sai khi cho rằng nên đọc và cảm nhận nó như 1 tác phẩm văn học, "để biết những người lính TQ nghĩ gì về cuộc chiến cũng là điều thú vị..." v.v..., nhưng tôi vẫn cho rằng tại thời điểm này, tốt hơn là chưa nên lưu hành 1 cuốn sách như vậy ở VN khi chúng ta chưa có những tác phẩm tương xứng để người TQ biết những suy nghĩ của nhân dân VN và những người lính VN về cuộc chiến. Ngay cả giới trí thức, những người đọc rộng hiểu sâu còn có những cảm nhận khác nhau về cuốn sách thì ai dám chắc đa số những người trẻ tuổi, những người sinh ra và lớn lên hàng chục năm sau cuộc chiến, đã đủ tỉnh táo để chỉ tìm thấy sự "thú vị" trong việc "xem quan điểm của người TQ thế nào...", hay là họ sẽ dần dần suy nghĩ, đánh giá các sự kiện theo cách nghĩ của người TQ. Có thể nói, phần lớn họ chưa hội đủ những hành trang cần thiết để có thể "cảm" được cuốn sách theo hướng thuần túy nghệ thuật cao siêu như nhiều nhà thông thái đã chỉ giáo.

Đừng nói "Ma Chiến Hữu" chỉ là 1 tác phẩm văn học mà dễ dãi trong việc lưu hành. Đừng nói là sự kiểm duyệt chỉ có ở các chế độ độc tài. Đừng nói là người dịch chỉ biết đó là tác phẩm văn học thì dịch.Tư cách là người Việt Nam cần phải cao hơn tư cách của 1 dịch giả trong khi tiếp cận những vấn đề có thể đụng chạm đến lòng tự hào dân tộc. Chưa kịp chuẩn bị để có được 1 sự giao lưu văn hóa 2 chiều đầy đủ thì việc hạn chế xuất bản, hạn chế lưu hành những ấn phẩm văn hóa nhất định từ nước ngoài là cần thiết. Đó là trách nhiệm của bất kỳ nhà nước nào. Đối với trường hợp của "Ma Chiến Hữu", lẽ ra điều này càng cần phải được xem xét cẩn trọng hơn khi chủ đề về cuộc chiến tranh biên giới 1979 mà nó đề cập tới vẫn còn được nhà nước coi là "nhạy cảm" để hạn chế các nhà văn, nhà báo trong nước nói đến trên các kênh chính thống. Nhưng sự "chuẩn bị" của chúng ta cũng không thể quá chậm trễ. Trong việc này có trách nhiệm của các nhà văn và của cả các "nhà quản lý văn hóa", để sao cho trong một thời gian không quá lâu, chúng ta cũng có những tác phẩm nổi tiếng như của Mạc Ngôn và chính sách "quản lý văn hóa" của chúng ta cũng phải đủ thông thoáng, ít nhất cũng giống như TQ, để những tác phẩm đó có thể được lưu hành không chỉ ở VN mà cả ở TQ trong một thời gian không xa. Và đây là một ý kiến:

Nó cho chúng ta thấy sự méo mó, dị hợm, nhược tiểu, hèn nhát của chúng ta. Trong khi người Trung Quốc có thể viết sách về chiến tranh Việt-Trung, xuất bản chúng thì người Việt Nam không thể: từ tiểu thuyết của Trần Thu Trang bị yêu cầu cắt xén vài câu liên quan tới chiến tranh Việt Trung cho tới tập truyện ngắn của Vũ Ngọc Tiến bị thu hồi và nhà xuất bản Đà Nẵng bị đóng cửa bởi lý do trên. Trong khi người Việt không thể đọc được những tác phẩm của các nhà văn Việt Nam viết về chiến tranh Việt-Trung thì lại có thể dễ dàng mua được sách của người Trung Quốc viết về chiến tranh này. Trong khi báo chí Việt Nam không được đề cập tới chiến tranh Việt Trung thì lại vẫn có thể đọc thông tin từ các trang mạng bán chính thức của Trung Quốc về vấn đề này*.

Đó quả là nghịch lý. Và đáng buồn là cái nghịch lý ấy lại phổ biến đến mức thành chân lý, cứ như tằm ăn rỗi, nuốt trọn dần tâm thức người Việt, khi mà phim ảnh, sách báo Trung Quốc tràn ngập thị trường văn hóa Việt Nam. Rồi cứ đà này, người Việt sẽ chỉ biết Càn Long là vị minh quân thánh chúa chứ không biết y là kẻ xâm lược Việt Nam năm 1789. Sẽ chỉ biết Đặng Tiểu Bình là vị lãnh tụ xuất chúng siêu quần chứ không biết y là kẻ xua quân đánh Việt Nam năm 1979. Sẽ chỉ biết Hứa Thế Hữu là lão tướng tài năng được Mao Chủ tịch yêu dấu chứ không biết y là kẻ đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, Lạng Sơn và Cao Bằng 1979 (cho dù vị "tướng tài" mà báo Hà Nội Mới ca ngợi đó đã bị quân địa phương Việt Nam gây thiệt hại nặng nề đến mức bị Đặng tước quyền Tổng tư lệnh cuộc chiến xâm lược Việt Nam năm 1979). Sẽ chỉ biết tới những anh hùng quân đội Trung Quốc như "liệt sĩ" Tiền Anh Hào trong cuộc chiến Việt-Trung chứ không thể thuộc tên một anh hùng quân đội, một liệt sĩ Việt Nam nào trong cuộc chiến này.

Và rồi cuối cùng, chúng ta sẽ nhìn lịch sử Việt Nam bằng mắt của người Trung Quốc.
(http://blog.360.yahoo.com/blog-LHs64Q8nc6oA.KIg0brqXw--?cq=1)

Trên blog của Người Buôn Gió ta đọc được những dòng như sau:

Sự khốn nạn trong nền văn hóa Việt Nam hiện nay.

Tác phẩm như sách giới thiệu là ca tụng về chủ nghĩa anh hùng. Câu này in rõ ở bìa sau. Đề cập đến những người lính đã hy sinh anh dũng trên đất Lạng Sơn- Việt Nam tháng hai năm 1979. Những trận đánh ác liệt trên những cao điểm, tiêu diệt được rất nhiều tên địch. Chúng ta hay nghe lời của vị chính ủy sư đoàn nói trong sách. '' Chúng ta hy sinh vinh quang, quá khứ của chúng ta là vinh quang, lúc này cũng vinh quang, tương lai cũng vinh quang. Bất kỳ sự hoài nghi nào về vinh quang của chúng ta đều là sai lầm, những sai lầm cực kỳ nghiêm trọng''.
Tên sách ; Ma Chiến Hữu.
Tác Giả ; Mạc Ngôn.

Nhân vật chính; Người lính anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trong chiến tranh phía Nam Trung Hoa tháng hai năm 1979, thượng sĩ Tiền Anh Hào.( trang 13) Do Trần Trung Hỷ dịch sang tiếng Việt. Nhà xuất bản Văn Học 10 Nguyễn Trường Tộ - Hà Nội. Năm 2008. Trên trang bìa có hình những chiến sĩ Trung Hoa anh hùng trước giờ xung trận dạy cho bọn địch một bài học.

Trên blog Hoàng Linh
Gần đây, có mấy chuyện động giời, liên quan đến chiến tranh 1979 mà các forum, blog đều râm ran: chuyện Nghĩa trang Liệt sĩ Trung-Việt Thủy Khẩu Long Châu bị coi là nơi có có vòng hoa của phái đoàn Việt Nam (?) tưởng nhớ các chiến sĩ Tàu chết trận 1979 (?), rồi chuyện “Hà Nội Mới” đăng bài dịch ca ngợi tướng Tàu Hứa Thế Hữu (tổng chỉ huy quân đội Trung Quốc oánh Việt Nam hồi 1979), và chuyện cuốn “Ma Chiến Hữu” trong loạt sách mới in năm ngoái của Mạc Ngôn ca ngợi người lính anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc Trung Hoa vĩ đại trong chiến tranh phía Nam Trung Hoa tháng hai năm 1979” (được NXB Văn Học ấn hành với những lời PR có phần ồn ào).

Thông tin trong các vụ này thì rất nhiều và dồn dập, xem qua trên blog Sweet tears và Người Buôn Gió là tương đối đủ. Nhìn chung, tự mỗi người đều có thể rút ra được kết luận cho mình về việc xử lý các info và cả những tình cảm dân tộc của mình. Nói chung, dù ở mức độ khác nhau, nhưng các info trên đều bao hàm một ý nghĩa tích cực là dựng dậy tinh thần dân tộc, ái quốc trong người đọc, khiến người dân quan tâm lại với lịch sử đất nước. Ở câu chuyện nghĩa trang Thủy Khẩu, cho dù info có thể lệch lạc, hoặc nói nặng lên là thêu dệt, bịa đặt (ở đây tạm không xét đến “động cơ” của tác giả), ít ra, nó cũng có thể khiến nhiều người tìm hiểu, tại sao lại có chiến sĩ Việt Nam tử trận ở nước Tàu trong cuộc chiến chống Tưởng thống chế. Bởi lẽ, tìm hiểu lịch sự một cách đa chiều bao giờ cũng có ích và nên làm. Nhưng cái hay trong cả 3 trường hợp trên, là nó đặt ra vấn đề nhìn nhận những cá nhân (hoặc tập thể) trong lịch sử, xuất phát từ các góc độ, quan niệm khác nhau. Có lẽ không cần phải bài cãi, đối với đất nước và người dân Việt Nam, lính Tàu năm 1979 (trong đó có Hứu Thế Hữu), hẳn nhiên là địch, là kẻ xâm lược. Trên chiến trường là kẻ thù không đội trời chung. Bất kể trước đấy, họ có thể là những nông dân nghèo khó, thất học, bị chính quyền Tàu sử dụng như những con bài cho ván cờ của họ (theo ý mà bác Trương Thái Du dẫn lại của Mạc Ngôn trong một bài viết về sự “chính danh” của cuộc chiến 1979).

Nhưng với Trung Quốc, rất có thể họ được coi như những anh hùng, nhất là đối với những liệt sĩ (hiểu theo nghĩa thiệt mạng ngoài chiến trường). Đó là chuyện của Tàu, Việt Nam mình không làm gì được, dù bực. Kệ xác họ! Tóm lại dù mỗi người có những suy nghĩ khác nhau nhưng đều có một điểm chung là việc tác phẩm Ma Chiến Hữu xuất hiện ở Việt Nam nói lên sự ương hèn của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với đất nước. Họ đã cho phát hành những kiểu truyện ca ngợi Trung Quốc và tôn vinh chính kẻ thù của mình trong khi đã và đang đè bẹp ý chí yêu nước của dân tộc Việt Nam.

Sài Gòn, ngày 28 tháng 03 năm 2009