Thursday, March 5, 2009

Tổ Quốc Lâm Nguy


Tổ Quốc Lâm Nguy

Bản Đồ Việt Nam từ năm 1730

Trần Nhu

Thư này hướng về những người trẻ, những sinh viên trí thức văn nghệ sĩ và cùng hướng về tất cả công dân Việt Nam trong và ngoài nước thuộc bất cứ giai tầng xã hội nào.

Thưa quý vị cùng các bạn trẻ,

Dù muốn dù không, con người cũng phải có nguồn gốc, do sự hiện diện của mình trong cộng đồng dân tộc, con người không thể thoát khỏi sự chi phối của lịch sử. Họ không thể đóng vai trò bàng quang trước các vấn đề chính trị. Những vấn đề có ảnh hưởng sâu xa đến tính thiêng liêng căn bản tối cao của con người là Tổ Quốc.

Thưa quý vị cùng các bạn,

Ðứng trước tình trạng Trung Cộng ngang nhiên xâm chiếm quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa, và nhiều vùng đất, vùng biển của nước ta, một sự ngạo mạn ghê gớm đến như vậy, một sự thách thức đối với toàn thể nhân dân Việt Nam, có thể im lặng và nhẫn nhục được nữa không?

Thưa quý vị cùng các bạn,

Sứ mệnh thông thường của người công dân là bảo vệ Tổ Quốc, không thể ích kỷ sợ hãi. 84 triệu đồng bào Việt Nam không phải là con số vô cảm, vô hồn. Vì không thể chấp nhận chúng ta là một con số không, tôi tin rằng vận mệnh của đất nước là do hành động của chúng ta, thuộc về quyền định đoạt của toàn dân, chứ không thuộc một nhóm người nào. Tôi ví nhân dân như là một dòng sông nước chẩy mạnh, khi bị chặn lại lâu ngày, nước dâng lên cao sẽ đến ngày giờ tràn ngập, cuốn phăng đi các vật cản trở nó. Vận mệnh của một dân tộc cũng vậy, nó chỉ cho thấy sức mạnh vô địch của nó tàng ẩn trong lòng quần chúng, một sức mạnh không ai chối bỏ được, một sức mạnh có thể thấy được và rờ mó được đó là nhân dân.

“Trong Vương triều nhà Trần luôn luôn bị sức mạnh từ bên ngoài đè nặng không thể tưởng tượng được. Nhưng sự thống nhất trong nội bộ của nó luôn luôn được ổn định và nhân dân đều cùng một lòng, thì cho dù giặc Mông Cổ có sức mạnh mẽ, hùng cường đến đâu cũng chẳng làm gì nổi. Trên thực tế, chưa bao giờ có một sức mạnh đáng kể bên ngoài nào uy hiếp được triều đại nhà Trần. Ðây là một bài học được rút ra từ thực tế của lịch sử chứ không phải bằng lý thuyết”(1).

Trong hiện tại qua cuộc biểu tình của sinh viên và nhân dân ngày 9/12/2008, trước cửa Tòa đại sứ Trung Quốc tại Hà Nội và Tổng Lãnh sự quán Trung Quốc tại Sài Gòn, để phản đối việc Trung Quốc ngang nhiên xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của nước ta.

Chúng ta thấy luồng sinh khí ái quốc vẫn luân lưu trong lòng người Việt Nam.
Ôi Hoàng Sa, Hỡi Hoàng Sa yêu dấu
Ðất đai ta một mảng cũng thịt xương
Tổ Quốc ta một tấc cũng tim gan
Xương thịt đứt thì tim gan đau xót!

(Thơ của Phạm Lê Phan Tết Giáp Dần 1974)

Hỡi đồng bào,

Hoàng Sa, Trường Sa không thể phân chia khỏi lãnh thổ Việt Nam, cũng không thể nhượng lại. 84 triệu đồng bào cùng một ý muốn. Tổ Quốc được giao phó cho mọi người Việt Nam, không phải chỉ cho một nhúm người nào. Ðối với những người Cộng Sản Việt Nam giờ phút này có thể biết được con người thực sự của họ. Nhân đây, tôi cũng muốn nói với các anh rằng: Lúc này, hơn lúc nào hết các anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là theo giặc, hoặc cùng đứng trong hàng ngũ nhân dân để giữ nước.

Tổ Quốc réo gọi các anh thức tỉnh, thời gian không chờ đợi lâu, phải xuất hiện, và các anh sẽ được đón tiếp với một tình thương bao dung. Không có một cánh cửa nào đóng lại đối với những ai biết hối cải. Các anh phải hiểu rằng, tất cả nhân dân đều căm ghét và chán ngán bọn bám đít ngoại bang từ lâu rồi. Giặc đã vào nhà mà chủ trương đối phó của ban lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn: “Trước sau như một Việt Nam chủ trương giải quyết các bất đồng thông qua thương lượng hòa bình trên cơ sở tôn trọng luật pháp quốc tế.”(2). Ðây là một chủ trương trước sau như một đầu hàng vô điều kiện của những người lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam.

Muốn nắm giữ chủ quyền lãnh thổ quốc gia phải dựa vào nhân dân, vì những hiệp định mà không có cây gươm cũng chỉ là từ ngữ thôi. Ðừng ôm giữ 16 chữ vàng: “Láng giềng hữu nghị hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”. Dẫn lời phát biểu của Tề Kiến Quốc đại sứ Trung Quốc tại Hà Nội ngày 14/1/2005. Ðừng có hy vọng hão, tấm gương lớn các hòa ước của triều đình nhà Nguyễn ký với thực dân Pháp. Năm 1878 triều đình Tự Ðức dẫu đã dâng cho Pháp Lục Tỉnh để cầu hòa và chỉ vài ba cái hòa ước là mất cả nước. Trước mắt là nước Tây Tạng quốc tế làm gì được kẻ cướp? Tất cả sự thật lịch sử đã bày ra trước mắt mà ban lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam còn muốn ký hiệp ước hòa bình với Bắc Kinh gì nữa đây hay các anh muốn giữ: “Mối tình thắm thiết Việt Trung vừa là đồng chí vừa là anh em” lời của Hồ Chí Minh. Ðây là một tinh thần phản lịch sử, phản quốc, nhu nhược mù quáng! Các anh đừng có tự an ủi và hy vọng vào sự thiện chí của Trung Quốc, chó sói không chịu ăn chay đâu. Tin ở họ, nếu các anh chết chìm, định kéo cả toàn dân chìm theo các anh hay sao? Tôi phải lưu ý các anh trong phần kết này: Các anh dâng Hoàng Sa, Trường Sa giặc lấn nữa, các anh dâng đất, dâng biển giặc lại lấn nữa, rồi lại ký hiệp định nữa. Không hề có một hiệp ước nào, không hề có một quy ước nào có giá trị đối với kẻ cướp cả.

Mất Trường Sa, Hoàng Sa sẽ ảnh hưởng đến những biến cố khác theo ý muốn của Bắc Kinh… Nếu chúng ta không thoát khỏi được tình trạng này Trung Cộng sẽ chiếm hết các tỉnh phía Bắc và họ đang làm việc đó. Họ không phải chỉ muốn có Hoàng Sa, Trường Sa, mà họ cũng như cha ông của họ thèm muốn cả nước Việt Nam. Dân tộc Việt Nam, chỉ có thể thoát khỏi tình trạng này bằng cách đoàn kết toàn dân thành một khối, và loại bỏ hẳn những tên đầu xỏ bán nước… Hoặc cản trở tình cảm bảo vệ Tổ Quốc của nhân dân. Rằng yêu nước, biểu thị lòng yêu nước, không cần cấp giấy phép. Trong lúc tổ quốc lâm nguy, nó không thể để cho một con người nhu nhược, ngập ngừng khi phải đương đầu với một vấn đề sanh tử, mất còn của Tổ Quốc, con người đó sẽ trở thành đầu mối cho mọi hiểm họa. Hèn hạ và tủi nhục, nay mất đất, mai mất biển, vẫn kiên trì nhẫn nhục “theo đuổi tình hữu nghị.” Ðó là một loại ngôn ngữ của kẻ bề tôi, lúng túng không thuyết phục được ai! Hãy trả lại sự can đảm và niềm tin yêu Tổ Quốc, sự khao khát nhân bản của con người, sự thăng hoa của dân tộc luôn luôn hướng về phía có ánh sáng, đang bị chà đạp đảo lộn.

Nhân đây: Chúng tôi cũng muốn nói với các nhà lãnh đạo Bắc Kinh rằng, chúng tôi chán ghét sự thù nghịch và cực kỳ chán ghét chiến tranh. Nếu phải lựa chọn, đó là sự đại bất hạnh.

Các ông thừa biết rằng, từ trước đến nay chiến tranh hay thù hận không phát sinh từ nơi dân tộc Việt Nam. Người Trung Quốc hãy đọc nơi chính mình. Chúng tôi có thể chịu đựng được điều sỉ nhục nhỏ như việc lính Trung Quốc vô cớ bắn giết ngư phủ Viêt Nam trên lãnh hải của Tổ Quốc mình! Nhưng điều sỉ nhục này quá lớn chúng tôi phải trả giá, như ông cha chúng tôi đã chống trả quyết liệt, chúng tôi chỉ có liều thuốc dũng cảm, anh dũng, những tư tưởng đó từ nguyên thủy đến ngày nay vẫn còn là một niềm tin giống nhau và rất rõ ràng, phải bảo vệ tổ quốc với bất cứ giá nào!

Việt Nam muôn năm! Việt Nam muôn năm! Việt Nam muôn năm!

Trần Nhu.
1/1/2008
Lưu Ý: Bạn đọc muốn tìm hiểu về chính sách: Diễn Biến Hòa Binh của Trung Quốc xin xem bài “Giá Của Tự Do Luôn Luôn Cao”, hoặc “Cuộc chạy đua giữa Ðảng Cộng Sản VN lần cuối cùng và các lực lượng đấu tranh Tự Do Dân Chủ” và “Bức Giác Thư Gửi Các Vị Tướng Lãnh Và Binh Sĩ Quân Ðội Nhân Dân Việt Nam” đó là những vấn đề thời sự nóng bỏng.

(1) Dẫn lời ông Lê Dũng phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao VN, ngày 11/12/07 tại Hà Nội.
(2) Dẫn sách “Tinh Thần Phật Giáo Nhập Thế”, tập 1, tr. 486 của tác giả Nguồn Sống xuất bản 2005

6 comments:

  1. Kính gửi: Các đồng chí uỷ viên Bộ Chính Trị,
    Đồng kính gửi: Thủ Tướng và các Phó Thủ Tướng Chính Phủ.
    Kính thưa các đồng chí,
    Lâu nay tôi không có thông tin, mãi đến gần đây được đọc thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp và hàng trăm ý kiến không đồng tình của các nhà khoa học, cán bộ và người dân ở khắp Bắc - Trung - Nam, tôi mới biết ta đồng ý cho Trung Quốc khai thác bauxit ở Tây Nguyên. Nguy hiểm quá ! Tôi cũng thấy những nguy hại như mọi người đã phát biểu: Tàn phá môi trường sinh thái, xâm hại rừng nguyên sinh, nguy hại cho đời sống của đồng bào dân tộc người Thượng, lưu độc cho các dòng sông phát nguyên hoặc chảy qua Tây Nguyên, ảnh hưởng rất xấu cho đời sống của người dân Nam Bộ sống dọc hai bờ sông Đồng Nai, có thể ảnh hưởng đến các công trình thuỷ điện phía Nam. Điều đáng lo hơn cả là an ninh quốc gia. Chúng ta đều biết Trung Quốc xây dựng căn cứ hải quân hùng mạnh ở Tam Á đảo Hải Nam, nói thẳng ra là không phải để chống kẻ thù xâm lược nào, mà là đe doạ Việt Nam và sẵn sàng chờ thời cơ thôn tính nốt Trường Sa của chúng ta, sau khi đã nhanh tay chiếm Hoàng Sa từ tay Chính quyền Sài Gòn. Nay lại để Trung Quốc khai thác bauxit ở Tây Nguyên thì sẽ có năm, bảy nghìn hoặc một vạn công nhân hay quân nhân Trung Quốc đến cư trú và hoạt động tại đây, sẽ hình thành một “thị trấn Trung Hoa”, một “căn cứ quân sự” trên địa bàn chiến lược vô cùng xung yếu của chúng ta (vũ khí đưa vào thì không khó gì). Phía Bắc nước ta, trên biển có căn cứ hải quân hùng mạnh, phía Tây Nam nước ta có căn cứ lục quân trang bị đầy đủ thì độc lập, chủ quyền mà chúng ta đã phải đổi bằng hàng triệu sinh mạng cùng xương máu sẽ như thế nào ?!
    Về hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, chúng ta có đầy đủ căn cứ lịch sử và pháp lý, còn Trung Quốc thì không. Vậy mà báo chí Trung Quốc dựng ra chứng cứ, luôn công khai xí hai quần đảo đó là của họ. Quốc vụ viện Trung Quốc (chính phủ) công khai công bố quyết định lập huyện Tam Sa. Trung Quốc có nhiều hành động rất công khai mà lại dỗ chúng ta im lặng không đưa vấn đề ra công khai, thật là vô lý. Chúng ta muốn sống hoà bình hữu nghị với Trung Quốc, tôi cũng muốn thế. Nhưng hữu nghị cũng phải đấu tranh thích hợp để bảo vệ lợi ích chính đáng của Tổ Quốc ta. Nếu lãnh đạo chưa tiện lên tiếng công khai thì cứ để báo chí, các nhà khoa học lịch sử đưa ra chứng lý, cứ để cho quần chúng biểu tình hoà bình, phản đối khi lãnh thổ Quốc gia bị xâm phạm, không nên dập đi tinh thần yêu nước của họ.
    Đành rằng các đồng chí có quyền, muốn làm gì cũng được, quyết định thế nào cũng được, nhưng cũng nên quan tâm dư luận, lắng nghe những lời phân tích lợi, hại, phải, trái mà suy nghĩ cân nhắc. Từ xưa đến nay, ở triều đại nào cũng vậy, chủ trương, chính sách ích quốc, lợi dân thì được dân ủng hộ, chủ trương chính sách sai trái tổn quốc, hại dân thì dân oán. Dân oán, mất lòng tin thì khó yên ổn và thịnh vượng được. “Quan nhất thời, dân vạn đại”, “vua cũng nhất thời, dân vạn đại”.
    Thưa các đồng chí,
    Trên đây là những lời nói thẳng, tâm huyết của một đảng viên già 70 tuổi Đảng, đã gần đất xa trời, mong được các đồng chí xem xét.
    Kính chào,
    Nguyễn Trọng Vĩnh
    Số nhà 23, Ngõ 5, Phố Hoàng Tích Trí, Phường Kim Liên, Quận Đống Đa,Hà Nội

    Nguyễn Trọng Vĩnh sinh năm 1916. Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc từ năm 1974 đến năm 1989. Trước đó ở trong quân đội: Chính uỷ Khu 1 (1947), cục trường cục tổ chức Tổng cục chính trị (1950), chính uỷ Quân khu 1 (1958), thiếu tướng (1959). Sau một thời gian làm bí thư Tỉnh uỷ Thanh Hoá (1961-1964), ông trở lại quân đội: Đoàn uỷ Đoàn 959 kiêm phó ban Công tác miền Tây (CP-38). Uỷ viên dự khuyết Trung ương Đảng (1960-1976). Tham gia cách mạng từ năm 1937. Huân chương Hồ Chí Minh, Huân chương Chiến công hạng nhất. Từ khi về hưu, làm phó chủ tịch Hội Cựu chiến binh Việt Nam.

    ReplyDelete
  2. Khối 8406 Chỉ Là Một Tổ Chức Bịp Bợm

    Kính thưa quý vị, hiện nay một số người dân ngây thơ vẫn cứ tưởng Khối 8406 là "Anh Hùng" và Khối sẽ trở nên một huyền thoại như chàng Từ Hải cứu nàng Kiều ra khỏi chốn lầu xanh. Cho nên, họ vẫn thấp thỏm ngồi gặm khoai lang, uống nước lã và ... hy vọng đợi chờ. Nhờ vậy, những tên Cơ Hội Chủ Nghĩa, Cò Mồi Chính Trị vẫn nhân danh Khối này để ... mua bán đổi chác, kiếm lời! Chắc quý vị sẽ thắc mắc, hỏi rằng, AI mua bán AI, mua bán CÁI GÌ và đổi chác VỚI AI?

    Xin thưa:
    - Mua bán xương máu của 85 triệu dân Việt trong và ngoài nước, mua bán tài nguyên và cả đất nước Việt Nam.
    - Kẻ mua bán chính là Đảng Việt Gian Cộng Sản và bọn cò mồi chính trị Khối 8406, cùng các Quan Thầy Nga Xô, Tàu Cộng, và toàn bộ những Thế Lực Chính Trị, những Tập Đoàn Tư Bản cá mập ngoại quốc.

    Bạn lại hỏi:
    - Ủa sao lạ quá? Khối 8406 đấu tranh cho toàn dân Việt mà?

    Xin thưa:
    - Những Người Đấu Tranh Chân Chính như: Linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Ðài, luật sư Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thanh, Hoàng Thị Anh Ðào, Lê Thị Lệ Hằng đã bị giặc cộng bắt bỏ tù, không biết đến bao giờ mới được phóng thích. Còn những kẻ đang nắm Ban Ðiều Hành Lâm Thời Khối 8406 như:
    - Ðỗ Nam Hải, Trần Anh Kim, Phan Văn Lợi, Nguyễn Chính Kết đều chỉ là những tên Cò Mồi Chính Trị, Đấu Tranh Cuội, do Băng Đảng Cướp Việt Tân trực tiếp điều khiển! Theo thống kê của Khối 8406, đăng trên trang nhà trên internet, đã có một số người ghi danh, tham gia vào tổ chức, bao gồm:
    * 463 người trong nước.
    * 170 nhà đấu tranh dân chủ tại hải ngoại (gồm nhiều nước).
    * 920 người tại Canada (do tên việt gian Lâm Thu Vân tại Montreal tổ chức ghi danh).
    * 2176 người ghi danh qua tờ báo điện tử Ðàn Chim Việt (gồm nhiều nước).
    * 84 người ghi danh tại Nhật.

    Một Vài Nét Về Các Con Rối Chính Trị Thuộc Khối 8406.

    1. "Kỹ sư" Ðỗ Nam Hải:
    Con Thò Lò Chính Trị, Con Rối, Con Cờ của Đảng Cướp Việt Tân. Ðấu Tranh Cuội, Đấu Tranh Dỏm. Những vụ hắn bị công an bắt bớ, mời lên "Làm Việc", tịch thu máy vi tính, chỉ là những màn kịch rất rẻ tiền nhằm lừa bịp thế giới, làm cho thế giới tưởng rằng Việt Nam đang có "Đối Lập"! Nếu Hải là người đấu tranh thật thì ắt đã bị ngồi tù như: Cha Lý và Lê Thị Công Nhân rồi! Không những không bị tù, Hải còn được tự do đi lại liên tục suốt từ Nam ra Bắc và đi bằng máy bay! Hải bỏ việc làm ở ngân hàng để Hoạt Động Chính Trị thì tiền ở đâu mà đi "Du Lịch" sang như thế, nếu không phải là tiền của Việt Cộng và Việt Tân chi trả? Ðang hoạt động chính trị thì Hải lại tuyên bố ngưng vì "Chữ Hiếu", phải ở nhà Chăm Sóc Mẹ Già, rồi lại tiếp tục hoạt động!

    2. Cựu Trung tá Việt Cộng Trần Anh Kim và nhà Dân Chủ Thịt Chó Nguyễn Khắc Toàn cùng một lý luận:
    Cuộc chiến tranh giữa hai miền Nam Bắc là cuộc chiến tranh "Ý Thức Hệ", huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt! Tất cả chúng ta đều là anh em, từ những thằng tỷ phú đô la cũng như những kẻ đang chết đói, tất cả đều là "Anh Em"!!! Hãy xóa bỏ hận thù, quên đi quá khứ, cùng hướng về tương lai, Hòa Hợp Hòa Giải để xây dựng đất nước!

    3. "Linh mục" Phan Văn Lợi:
    Con Quạ Đen Đeo Thánh Giá. Y đã từng phát biểu rằng trong số những Đảng Viên Cộng Sản, cũng có những người tốt. Chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi một Goóc Ba Chớp hay Yeltsin trong Đảng Cộng Sản ra cứu nước!

    4. Nguyễn Chính Kết:
    Ðại diện của Khối 8406 tại Hải Ngoại. Việc ông Kết cùng đứa con gái đi lén sang Mỹ mà bọn công an Cộng Sản không hề hay biết, cho đến nay vẫn còn là một dấu hỏi. Theo lời ông kể thì chuyến đi của ông tuyệt đối bí mật nhưng khi máy bay gần đến phi trường San Francisco thì phóng viên Huỳnh Lương Thiện "Tình Cờ" biết (?), phóng xe ra phi trường để đón ông!
    Ông Kết đã đi nhiều nơi tại Mỹ và Canada để thuyết trình và đi chữa bệnh tại Canada. Tổ chức nào đã tài trợ cho những hoạt động nêu trên của ông, nếu không phải là Băng Đảng Việt Tân? Ông Kết đã tuyên bố nhất định sẽ trở về nước nhưng sao bây giờ lại xin ở lại để tỵ nạn chính trị?
    Mới đây ông Kết lại "Bật Mí" thêm: Ông không thể trở về Việt Nam vì có những người trong Khối 8406 muốn đẩy ông ra Hải Ngoại để họ thao túng tổ chức và đồng thời họ mượn tay Cộng Đồng Người Việt tại Hải Ngoại để đốt cháy ông!

    5. Trần Khuê và Nguyễn Ðan Quế:
    Ngày 4 tháng 7 năm 2005, nhân dịp lễ Quốc Khánh nước Mỹ, tòa Tổng lãnh sự Mỹ tại Sài Gòn đã mời một số nhân vật "Đối Kháng" đến dự tiệc. Các nhân vật được mời gồm có: Linh mục Chân Tín, cụ Trần Hữu Duyên (Phật giáo Hòa Hảo), Phương Nam Ðỗ Nam Hải, Nguyễn Ðan Quế và Trần Khuê.
    Nếu chúng ta nhìn kỹ tấm hình chụp thì sẽ thấy trên ngực áo của mỗi nhà "Đối Kháng" đều có đeo một huy hiệu nhỏ, in hình Lá Cờ Máu! Chỉ có những kẻ chấp nhận đi làm tay sai cho giặc mới chấp nhận đeo cờ của giặc trên ngực áo. Nội một điểm này thôi là chúng ta có thể đánh giá tư cách của bọn này rồi!
    Trước đây, ai cũng phải phong cho tên bồi bút Tố Hữu là "vua thổi ống đu đủ" vì hắn đã "Thổi" cho "Bác" Hồ, Bác Mao, Bác Lê Nin, Bác Stalin lên tới Trời Xanh. Có thể nói hắn còn tận tụy hơn cả một con chó hết lòng hết dạ trung thành với chủ, sẵn sàng ăn cứt người chủ bất cứ lúc nào. Nhưng bước sang thế kỷ thứ 21 thì ngôi vị "Thiên hạ đệ nhất ống đu đủ" của Tố Hữu đã bị lung lay: Hắn đã bị Trần Khuê qua mặt cái vù. Khuê đã nhanh chóng trở thành "Vua Thổi Kèn" (Cock-Sucker) khi hắn Thổi tên Hồ Tặc lên thành "Thánh Hồ", ngang với Vua Hùng dựng nước!!!
    Muốn biết rõ thì quý vị có thể tìm đọc "Đại" tác phẩm "Ðối Thoại Năm 2000" của Trần Khuê, đăng trên trang nhà của Hưng Việt!

    6. "Luật sư" Bùi Kim Thành:
    Bị "Điên"(?) và từng bị Giặc Cộng nhốt trong Nhà Thương Điên. Ðược Việt Gian Cộng Sản cho sang Mỹ tỵ nạn "Chính Trị". Con Cờ, Con Bài, Con Rối của Đảng Cướp Việt Tân. Cái Bằng "Luật Sư" của Bà Thành cần phải được xét lại vì viết một câu văn tiếng Việt không nên hồn thì làm luật sư thế đếch nào được? Có lẽ nhân vật này cũng tựa như Nhân Vật Nguyễn Thanh Nga "Ðóa Hồng Gai", có cái "Bèng Tú Từa Hưa"!

    Ðòn Hỏa Mù Của Khối 8406.

    Mới đây ngày 12 tháng 2 năm 2009, Khối 8406 đã công bố bản "Tuyên Bố 9 Điểm Về Tình Hình Việt Nam Hiện Nay", đăng trên báo điện tử ViêtNam Exodus. Ðây lại là đòn hỏa mù, phá thối của Nhóm "Tứ Nhân Bang" Hải-Kim-Lợi-Kết, nhằm đánh lạc hướng đấu tranh của chúng ta, lôi kéo chúng ta chú ý vào mặt trận giả mà quên đi những mục tiêu quan trọng cần phải đánh. Chín Điểm Tuyên Bố của Bốn Thằng Lưu Manh Hải-Kim-Lợi-Kết là Chín Điểm Ngu Xuẩn và hết sức Phản Động. Tuy nhiên, trong phạm vi bài viết này chúng tôi chỉ tóm tắt, nói lướt qua. Nếu chúng ta chúi đầu vào Phân Tích là Trúng Kế "distraction" của bọn chúng!

    Nói tóm tắt, Chín Điểm của bọn chúng, bao gồm:
    - Xin-cho ... Hiến Pháp Mới, xin-cho công bố bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền trên truyền thông cho toàn dân được biết! (đây là trọng điểm đấu tranh trong năm 2009, trò hề diễu cợt trên sự đau khổ của người dân!).
    - Kiện Việt Gian Cộng Sản ra trước Liên Hiệp Quốc về những vi phạm nhân quyền! (Con Kiến Mà Kiện Củ Khoai và Tết Maróc!).
    - Lên án 15 thằng trong Bộ chính trị! (chỉ có 15 thằng này là có tội với đất nước mà thôi!).
    - Lên án Công Hàm Bán Nước do Phạm Văn Ðồng ký năm 1958 (lo những chuyện ruồi bu mà không chịu thấy dân đang đói phải đi ăn cướp gà chết vì bệnh!).
    - Kêu gọi thế giới giúp Bọn Việt Gian Cộng Sản về mọi mặt!!! (bộ mặt chó đẻ, tay sai, cò mồi chính trị của mấy thằng điếm ma cô đang lãnh đạo Khối 8406 nằm ở điểm này!).
    - Lên án cuộc thảm sát tại Thiên An Môn năm 1989! (diễu cợt ngu xuẩn và ruồi bu!).
    - Kêu gọi Việt Kiều hãy VỀ NƯỚC để giúp người dân đấu tranh cho dân chủ! (một hình thức kêu gọi về Việt Nam Đi Du Lịch!).

    Thái Ðộ Của Chúng Ta Ðối Với Những Nhà Ðấu Tranh Ở Trong Nước.

    Trong số những người đấu tranh, chắc chắn phải có những người đấu tranh thật sự. Tuy nhiên, thành phần cò mồi và đấu tranh cuội rất nhiều, khoảng 90%. Chúng ta nên có thái độ dè dặt, không nên quá vội vã "Phong Thánh" cho bất cứ một nhân vật nào.

    - Ví dụ như trường hợp cô luật sư Lê Thị Công Nhân. Chúng ta ghi nhận sự đấu tranh của cô là can đảm và đáng khâm phục. Tuy nhiên, có một số phóng viên ở hải ngoại đã vội vàng "Phong Thánh" cho cô ta, ví cô ta như những vị anh hùng dân tộc Hai Bà Trưng, Bà Triệu!
    - Ông Ðào Văn Bình, cựu trung tá VNCH đã vội vàng "Phong Thánh" cho tên đấu tranh cuội Trần Anh Kim, ví tên này như Danh Tướng Trần Bình Trọng đời Nhà Trần! Ông Bình đã "thổi kèn" những câu như sau:
    - Chúng tôi kính cẩn nghiêng mình kính phục cựu Trung tá Trần Anh Kim!
    - Chúng ta cùng là anh em, cùng quê ở Thái Bình mà huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt; cùng là Trung tá mà đánh nhau trong cuộc chiến!

    Bài viết của ông Bình đăng trên báo điện tử VietNam Review của Đảng Cướp Việt Tân!

    - Tên Bằng Phong Ðặng Văn Âu (đàn em Đổ Bô cho Nguyễn Cao Kỳ) đã nói chuyện với cựu Đại tá Việt Cộng Vũ Cao Quận qua điện thoại rồi cả hai cùng khóc trên điện thoại vì chợt nhận thức ra được sự Vô Lý của Cuộc Chiến Tranh Ý Thức Hệ, Nồi Da Xáo Thịt, Huynh Đệ Tương Tàn!

    Cái trò hề "Huynh Đệ Tương Tàn" đã được một số tên Cò Mồi, Tay Sai của Việt Gian Cộng Sản Diễn Kịch nhưng đã trở thành những trò diễu dở. Ðây cũng là "Học Thuyết" của tên Nguyễn Cao Kỳ, giải thích lý do vì sao hắn đã về Việt Nam để đi Bưng Bô cho Việt Cộng!

    Tầm vóc của những vị anh hùng dân tộc rất là vĩ đại và có thể nói là duy nhất, không thể có bất cứ một nhân vật nào trong thời đại ngày nay xứng đáng để so sánh. Những phong trào đấu tranh đang tiến hành và bọn giặc vẫn còn ngồi đó cai trị đất nước ta. Ðã đánh đuổi được bọn giặc chưa mà đã vội vàng đem "Phong Thánh" những người đấu tranh?

    Kết Luận.

    Khối 8406 ngày nay đã biến thành Hang Ổ của Bọn Cướp, dày đặc những tên cướp do Bọn Việt Gian Cộng Sản và Việt Tân cài vào. Những người chân chính, linh hồn của Khối đã bị bỏ tù, và có thể nói là Khối đã chết yểu. Những cuộc phát động đấu tranh của Khối như chiến dịch "Tã Trắng Thắng Cờ Hồng", kêu gọi mọi người khi ra đường nên mặc áo trắng, đã biến thành trò hề. Kế hoạch kêu gọi toàn dân ra đường Đua Xe Gắn Máy để làm sụp đổ Chế Độ Cộng Sản cũng đã biến thành trò hề, không ai hưởng ứng.

    Nội một điểm Khối 8406 được tờ báo điện tử Ðàn Chim Việt tích cực quảng cáo và dụ dỗ được mấy ngàn người ghi danh thì chúng ta có thể nhận thức được vấn đề. Ðàn Chim Việt chính là cái Ổ Rắn Độc của Việt Cộng tại Hải Ngoại, bao gồm những tên trùm Cộng Sản Sừng Sỏ Nhất, Điếm Ma Cô nhất như: Bùi Tín và Vũ Thư Hiên trực tiếp lãnh đạo. Do đó, chúng ta có thể nói rằng Khối 8406 chính là Con Đẻ của Đảng Việt Gian Cộng Sản. Những người ngây thơ tham gia vào Khối đã bị lợi dụng. Cái Ban Lãnh Đạo gồm Bốn Tên Lưu Manh, Cò Mồi Chính Trị như: Ðỗ Nam Hải, Trần Anh Kim, Phan Văn Lợi, Nguyễn Chính Kết đã lợi dụng những thành viên ngây thơ, lợi dụng người dân khờ khạo để Đánh Bóng cho cái chế độ Việt Gian Cộng Sản, làm cho thế giới cứ tưởng rằng Việt Nam đang có dân chủ, đang có sự đối lập chính trị ở trong nước!!!

    Xin đồng bào hãy thức tỉnh và tẩy chay Khối 8406. Những ai đã lỡ ghi danh tham gia thì hãy rút tên, đừng để bọn lưu manh lợi dụng tên tuổi của mình để làm những điều bất chính!

    Trần Thanh - 13/2/2009

    ReplyDelete
  3. Đất nước hòa bình không muốn, bọn này suốt ngày ăn bám ngoại quốc chửi quê cha đất tổ, thật hết nói!

    ReplyDelete
  4. < script >alert("Welcome!");< /script >

    ReplyDelete
  5. Phải Chấm Dứt Lối Im Lặng Hèn Nhát

    Tại sao tầu Trung Quốc cố ý đụng độ tầu Mỹ ở Biển Ðông nước Việt vào cuối tuần vừa qua? Có người giải thích là giới lãnh đạo Bắc Kinh muốn thử coi ông tổng thống mới của nước Mỹ sẽ phản ứng thế nào. Có giả thuyết coi vụ gây rối xẩy ra vì ông đô đốc chỉ huy hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ tới thăm Hà Nội. Gây ra vụ rắc rối này là bắn một mũi tên nhắm 2 con chim, Mỹ và Việt Nam.
    Năm 2001 chính quyền Trung Quốc đã từng thử trắc nghiệm cựu Tổng Thống George W. Bush một lần, ba tháng sau khi ông Bush nhậm chức. Phi cơ chiến đấu Trung Quốc đã bay sát một chiếc máy bay thám thính của Hải Quân Mỹ, phi công Mỹ phải xin phép hạ cánh khẩn cấp xuống một phi trường ở đảo Hải Nam, trong Vịnh Bắc Việt. Năm đó 24 nhân viên phi hành đoàn chỉ được thả sau 11 ngày ăn cơm Tầu, sau khi chính phủ Mỹ tỏ ý ân hận, mặc dù không chính thức xin lỗi. Từ đó, mối bang giao giữa Bắc Kinh và Washington thắm thiết suốt 8 năm trời và máy bay Trung Quốc không bao giờ lượn ép gần phi cơ thám thính của Mỹ nữa.
    Năm nay, tân Tổng Thống Mỹ Barack Obama mới tuyên thệ chưa được 7 tuần, năm chiếc tàu Trung Quốc đã vây bủa, ngăn chặn, phá đám công việc thăm dò biển của một chiếc tầu thám thính Mỹ trong Vùng Biển Quốc Tế cách đảo Hải Nam 75 dặm. Tầu Mỹ dùng vòi rồng phun nước đuổi các tầu Trung Quốc đi, nhưng các thủy thủ Trung Hoa đã cởi quần áo ngoài và tiếp tục lướt sóng xông tới. Khi tầu Impeccable báo hiệu xin mở đường để tránh đi nơi khác, vẫn còn chiếc tầu Trung Quốc chặn ngang đường, cách nhau chỉ có 8 mét. Trước khi xẩy ra vụ này, tầu Hải Quân Trung Quốc đã quấy nhiễu một tầu thăm dò đáy biển khác của Mỹ trong vùng Hoàng Hải ở phía Bắc.
    Vào cuối tuần, Bộ Quốc Phòng Mỹ ngỏ lời than phiền về những hành động bất thân thiện và nguy hiểm trên. Ðầu tuần này Bộ Ngoại Giao Trung Quốc đã đáp lại, họ tố cáo tầu Mỹ vi phạm công ước quốc tế về luật biển, xâm phạm ranh giới 200 dặm thuộc vùng kinh tế độc quyền trên biển (exclusive economic zone, EZZ) của họ. Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc nói rất mạnh, gọi hành động của tầu thủy Mỹ là “không thể chấp nhận được”.
    Công ước năm 1982 của Liên Hiệp Quốc (UNCLOS) ấn định lãnh hải của các nước là 12 hải lý, nhưng xác định mỗi nước có quyền khai thác tài nguyên trong vòng 200 hải lý, gọi là EEZ. Công ước này cho phép tầu thủy các nước được đi vào vùng kinh tế của nước khác, trong đó có quyền thám thính; nhưng không nói gì đến các tầu quân sự. Trung Quốc ký vào bản công ước này năm 1996, còn chính phủ Mỹ chưa ký, mặc dù vẫn tự nguyện tôn trọng phần lớn các quy định trong 320 điều khoản và 8 bản phụ đính trong công ước này.
    Ngày Thứ Tư, Ngoại Trưởng Dương Khiết Trì đã tới gặp Ngoại Trưởng Hillary Clinton tại Bộ Ngoại Giao Mỹ, hai bên tuyên bố sẽ cố gắng tạo không khí hòa dịu. Ông Dương Khiết Trì tuyên bố cuộc bang giao hai nước đang bắt đầu những bước tốt đẹp. Trong chuyến đi Bắc Kinh tháng trước, bà Clinton đã không lên án những vụ Trung Quốc vi phạm nhân quyền, mà nhấn mạnh vào liên hệ kinh tế, đề cao trách nhiệm chung của hai nước phải cùng giúp thế giới thoát cơn suy thoái.
    Nếu bà Clinton đã mở đường hòa hiếu như vậy thì tại sao tầu Trung Quốc lại quấy rối tàu Mỹ ở ngoài Biển Ðông nước Việt Nam? Họ có thể nhắm vào cả nước Mỹ lẫn Việt Nam.
    Ðây có thể là một hành động do giới quân nhân lãnh đạo Bộ Quốc Phòng Bắc Kinh xướng xuất, Bộ Chính Trị Cộng Sản Trung Quốc có thể biết, nhưng cũng có thể không biết trước. Ở nước nào cũng vậy, các tướng lãnh có thể gây ra những rắc rối nhỏ để cho các nhà chính trị phải biết kính nể vai trò quan trọng của họ. Giới quân sự vẫn coi là họ chịu trách nhiệm về an ninh quốc gia, một vấn đề phức tạp và nặng nề mà những người dân sự không hiểu nổi.
    Trong hành động gây rối với tầu Mỹ, giới quân sự Trung Quốc muốn thông báo cho thế giới biết rằng vùng biển Nam Hải là “Ao Nhà” của họ, đừng ai tính xía vô (cũng như người Mỹ vẫn coi Tây Bán cầu là sân sau của mình). Quan niệm Châu Mỹ là chuyện riêng của nước Mỹ sẽ được người Trung Hoa áp dụng ở miền Ðông Á Châu, đặc biệt là trong vùng biển phía Nam nơi nhiều quốc gia đang tranh chấp các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
    Mặt khác, giới quân sự Trung Quốc cũng muốn dằn mặt nhóm cầm quyền Cộng Sản Việt Nam, cho họ biết rằng người Trung Quốc không nể nang gì Mỹ cả (bị phun nước nhưng vẫn cởi trần xông tới). Do đó, họ nhắn bảo Cộng Sản Việt Nam hãy ngưng lén lút bàn chuyện “Dan Díu” với Mỹ qua cuộc gặp gỡ đô đốc Robert Willard. Báo chí ở Việt Nam, do Đảng Cộng Sản kiểm soát, đã loan tin đô đốc Willard thảo luận hợp tác trong nhiều lãnh vực, trong đó có cả những vấn đề an ninh và quốc phòng ở Biển Ðông.
    Ðiều đáng tiếc là trước một biến cố xẩy ra trong vùng biển của nước mình, thái độ của chính quyền Cộng Sản Việt Nam quá rụt rè, có thể nói là nhu nhược. Khi được hỏi về hành động của thủ tướng Mã Lai Á bay tới thăm đảo Ðá Hoa Lau trong quần đảo Trường Sa, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Hà Nội chỉ nhắc lại những quy tắc đại cương như việc tôn trọng chủ quyền các nước theo luật biển và Công ước 1982, để “không làm tình thình thêm phức tạp”.
    Ðáng lẽ ra, nhân những biến cố xẩy ra giữa tàu Hải Quân Mỹ và Trung Quốc, người cầm quyền ở Việt Nam phải lợi dụng cơ hội này xác nhận lại chủ quyền của nước mình trên vùng biển xẩy ra những vụ rắc rối đó.
    Vì vụ tầu Impeccable cũng xẩy ra trong “Vùng Kinh Tế Trên Biển, EZZ” của Việt Nam, nằm trong khoảng 200 hải lý cách bờ biển nước ta ở Hoàng Sa. Trong khi Trung Quốc nhân cơ hội này xác định vùng EZZ của họ, Việt Nam không nên để lỡ cơ hội mà không nhắc lại Hoàng Sa là một quần đảo thuộc nước Việt mặc dù đã bị Trung Quốc đánh chiếm từ năm 1974.
    Khi hai quốc gia có những tranh chấp về lãnh thổ và lãnh hải, bổn phận của chính quyền là luôn luôn tìm cơ hội nhắc lại chủ quyền bất khả xâm phạm của mình trên những vùng tranh chấp đó. Nhất là khi Hải Quân Trung Quốc cố ý phô bầy cho cả thế giới biết là vùng Biển Ðông nước ta là “Ao Nhà” của họ, không cho ai xía vào, thì bất cứ chính quyền Việt Nam nào cũng phải tìm cách phản bác bản thông điệp ngấm ngầm như vậy. Thái độ im lặng của Đảng Cộng Sản Việt Nam cho thấy họ vẫn theo một đường lối ngoại giao tránh né nếu không phải là sợ sệt dối với nước Cộng Sản đàn anh phương Bắc.
    Trong một bài tham luận về vấn đề tranh chấp các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mới được phổ biến trên mạng lưới của các cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh Việt Nam Cộng Hòa, kỹ sư Trần Văn Khởi đã lên án Đảng Cộng Sản Việt Nam là nhu nhược, nếu không nói là hèn nhát, khi tránh né nêu lên vấn đề chủ quyền này.
    Một thái độ nhu nhược lộ rõ nhất là suốt hai chục năm qua Đảng Cộng Sản Việt Nam đã không công khai lên tiếng để làm cho minh bạch vụ bức thư của Phạm Văn Ðồng gửi Chu Ân Lai năm 1958. Như đã trình bày trong mục này nhiều lần, bất cứ chính quyền Việt Nam nào, bây giờ và trong tương lai, đều có thể giải thích bức thư “Oan Nghiệt” đó theo cách khác với Bắc Kinh, để bênh vực quyền lợi đất nước, bác bỏ cách giải thích của chính quyền Trung Quốc.
    Như chúng ta đã biết, vào Tháng Chín năm 1958, chính phủ Trung Quốc đưa ra bản tuyên bố về hải phận 12 hải lý của họ. Tuy bản tuyên bố này nhắm vào việc xác định chủ quyền của Trung Quốc trên các đảo Ðài Loan, Bành Hồ, Kim Môn, Mã Tổ, vân vân, nhưng trong đoạn số 4 có nhắc tới các quần đảo Ðông Sa, Tây Sa (tức Hoàng Sa của nước ta), Nam Sa (tức Trường Sa). Lúc đó, vì đang phải xin Trung Quốc giúp xâm chiếm miền Nam Việt Nam, Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản đã dại dột cho ông Phạm Văn Ðồng viết lá thư công khai tán thành bản tuyên bố của chính phủ Trung Quốc. Từ đó tới nay, Bắc Kinh đã vin vào lá thư đó để coi là Cộng Sản Việt Nam đã hoàn toàn chấp nhận chủ quyền của họ trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
    Nhưng, như kỹ sư Trần Văn Khởi giải thích, người Việt Nam có thể giải thích cách khác, nói rằng lá thư Phạm Văn Ðồng chỉ công nhận quan điểm lãnh hải 12 cây số đối với các đảo đã thuộc Trung Quốc mà thôi, chứ không bàn đến vấn đề chủ quyền trên các đảo ở Hoàng Sa và Trường Sa. Một điều quan trọng hơn nữa là kỹ sư Trần Văn Khởi cho biết năm 1979, Đảng Cộng Sản Việt Nam cũng đã nêu lên vấn đề này một lần rồi.
    Như chúng ta đều biết, Tháng Hai năm 1979, quân Trung Quốc xâm chiếm và tàn phá các tỉnh Cao Bằng và Lạng Sơn của nước ta rồi rút về. Ngày 30 Tháng Bẩy năm đó, chính phủ Bắc Kinh đã đưa ra một bản tuyên bố nói về chủ quyền của họ trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, dựa trên lá thư của Phạm Văn Ðồng. Nhưng một tuần sau, Bộ Ngoại Giao Hà Nội đã đưa ra những lời tuyên bố phản bác ý kiến đó.
    Nhưng từ khi Cộng Sản Việt Nam chịu quay đầu khuất phục trước Cộng Sản Trung Quốc trở lại, không bao giờ họ lên tiếng nhắc lại những lời phản bác trên. Tại sao họ lại chọn thái độ im lặng nhu nhược như vậy? Ngay cả trong cuộc họp của Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc với quân chủng Hải Quân Việt Nam gần đây, đã được báo Lao Ðộng ở Hà Nội loan tin, mọi người cũng chỉ nói chung chung về chủ quyền trên các quần đảo và khuyến cáo nên giáo dục thanh thiếu niên Việt Nam về chủ quyền của Việt Nam trên các Quần Đảo Hoàng Sa và Trường Sa (một đề nghị của thi sĩ Bùi Minh Quốc) nhưng tất cả vẫn hoàn toàn im lặng không nhắc tới lời giải thích chính thức năm 1979 về lá thư của Phạm Văn Ðồng!
    Chỉ có thể nghĩ rằng các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam đang phải quỵ lụy Cộng Sản Trung Quốc vì họ đã “Há Miệng Mắc Quai”. Giới cầm đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam bị ràng buộc trong nhiều vấn đề khác, mà vì quyền lợi của Đảng, họ phải im lặng. Họ tự bào chữa là đường lối ngoại giao của họ là bên ngoài tỏ vẻ thân thiện, bên trong vận động ngầm có thể hữu hiệu hơn. Nhưng lối tự biện hộ đó chỉ để che giấu một thái độ khuất phục hèn nhát.
    Bởi vì khi hai quốc gia có những tranh chấp về lãnh thổ hoặc lãnh hải thì nước nhỏ không thể nào tạo sức ép trên nước lớn nếu chỉ vận động ngầm bên trong. Làm như vậy là mang tính cách xin xỏ, năn nỉ, giống như chịu phận đàn em cúi đầu mong đàn anh thông cảm. Chính quyền nước lớn họ không bao giờ hy sinh quyền lợi của nước họ để thỏa mãn một thứ tình “Đồng Chí Anh Em” mà ai cũng biết là giả dối.
    Muốn ép chính quyền một nước lớn phải chú ý và tôn trọng quyền lợi của dân tộc mình, thì nước nhỏ phải trông cậy vào sức ép quốc tế. Phải đặt vấn đề quyền lợi của nước mình vào trong khung cảnh quyền lợi chung của tất cả các nước khác, nhất là những nước lớn khác. Phải chứng tỏ đó là một vấn đề quốc tế, cho nên phải làm lớn câu chuyện lên. Ông thủ tướng Mã Lai Á đã làm công việc đó khi ông bay tới thăm những hòn đảo trong quần đảo Trường Sa mà nước ông coi là của họ.
    Cho nên, nhân dịp xẩy ra vụ đụng độ giữa Hải Quân Trung Quốc và Mỹ ở vùng Biển Ðông, chính quyền Việt Nam cần phải lên tiếng để xác nhận vùng biển này nằm trong vùng khai thác kinh tế EEZ của Việt Nam. Ðó là một dịp để xác nhận lại chủ quyền của nước ta trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, đặc biệt là Hoàng Sa, nơi mà năm 1974 các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa đã đổ máu bảo vệ tổ quốc.
    Nếu Đảng Cộng Sản Việt Nam tiếp tục giữ im lặng thì mọi người dân Việt Nam phải lên tiếng, và yêu cầu họ từ bỏ thái độ hèn nhát đó. Mọi người Việt Nam đều có quyền lên tiếng bảo vệ tổ quốc, không thể phó mặc cho một nhóm lãnh tụ Cộng Sản tự tung tự tác mãi được.
    Ngô Nhân Dụng

    ReplyDelete
  6. Vạch Trần Chiến Lược Của Tàu Cộng Nhằm Biến Cải Đất Cao Nguyên Miền Nam Việt Nam Thành Tây Tạng Thứ Hai

    Cao Nguyên Trung Phần là xương sống của Việt Nam và là một vị trí chiến lược, quân sự và kinh tế. Hiện tại, Cao Nguyên nầy góp phần không nhỏ vào việc thu nhập ngoại tệ qua xuất cảng cà phê, trà, hột điều, hột tiêu .... Nhưng hiện tại, vùng đất đỏ màu mỡ nầy đang đứng trước hiễm hoạ bị tàn phá do âm mưu của ngoại bang phương Bắc.

    Ngày 22 tháng 12 năm 2008, có một sự kiện nổi bật xảy ra tại Việt Nam. Đó là cột mốc phân chia biên giới đã được chính thức khánh thành trước sự chứng kiến của đại diện hai Đảng Việt Cộng, Tàu Cộng tại Ải Nam Quan. Sự kiện thứ hai xảy ra vào tháng 2, 2009 cũng không kém phần quan trọng là một cuốn sách vừa phát hành ở Hà Nội vinh danh một ông tướng Tàu (ngưới viết thấy không cần thiết phải nêu tên kẽ thù dân tộc ra đây) trong cuộc chiến ngắn ngũi ở 6 tỉnh biên giới Việt - Trung vào tháng 2 năm 1979.

    -Sự kiện thứ nhất có ý nghĩa “thời đại sâu sắc” là kể từ nay, ít nhất là trên phương diện chính trị, chúng ta xem như đã mất Ải Nam Quan vì cột mốc số 1116 nằm ở phía Nam của Ải và cách Ải 280 thước tây. Và thác Bản Giốc đã trở thành một địa điểm du lịch của Tàu, cũng như Tàu Cộng đã đăng quảng cáo trên báo chí Việt Nam mời gọi người Việt đi thăm tụ điểm du lịch nầy. Quả thật mỉa mai! Một đất nước đã được cha ông vun bồi từ ngàn năm trước, để rồi ngày nay con cháu Việt lại bán dâng cho ngoại bang.

    -Sự kiện thứ hai nói lên tâm lý đầu hàng, một não trạng quy phục của những người đang nắm quyền bính đất nước. Trong suốt chiều dài lịch sử Việt Nam, nếu ngày xưa Lê Chiêu Thống đã để lại một vết nhơ lớn qua việc rước voi về dày mồ, thì ngày nay, dân tộc Việt Nam lại phải đau lòng chứng kiến sự kiện đất đai của tổ tiên bị bọn Việt Cộng buôn dân bán nước cắt xén dâng lên cho ngoại bang một cách nhục nhã. Nhắc đến điều nầy, ai trong chúng ta, những người thức thời và còn tinh thần quốc sỉ, quốc nhục, hẳn không khỏi bất mãn khi thấy thái độ tôn vinh ca ngợi kẻ cầm đầu đạo binh hùng hậu tiến tới tàn phá biên giới miền Bắc theo một tài liệu do nhà xuất bản Văn Hoá (Hà Nội) phát hành.

    -Hành động xâm lăng nầy đã gây tử vong không ít cho cả đôi bên từ 60 đến 120 ngàn người (cả hai bên đều giữ bí mật cho nên con số chỉ được ước tính qua các nguồn tin ngoại quốc mà thôi). Ai không cảm thấy bất nhẫn trước “đống xương vô định đã cao bằng đầu” như thế? Nếu ngày xưa bọn xâm lược Bắc phương (giặc Minh) trong khi xâm lấn nước ta bị lên án trong Bình Ngô Đại Cáo là “Độc ác thay, trúc rừng không ghi hết tội, Nhơ bẩn thay, nước biển không rửa sạch mùi” thì ngày nay, lại chính nhà cầm quyền Việt Cộng đã vừa để lại vết nhơ tương tự.

    Thêm nữa, nghĩa địa chôn cất kẻ ngoại xâm lại có bia dựng đầy nhân nghĩa theo kiểu nhân nghĩa bà Tú Đễ là “Nghĩa Trang Liệt Sĩ Trung - Việt”. Hiện nay, có trên 40 nghĩa trang “Ghi ơn liệt sĩ Tàu Cộng” nằm rãi rác ở miền Bắc; mộ bia và cổng vào được ghi bằng chữ Hán và Việt, đôi khi hoàn toàn bằng chữ Hán. Nhưng chưa hết, trên trang bìa sau của cuốn sách vừa phát hành ở Hà Nội, còn trịnh trọng ca ngợi kẻ thù đã xâm lược, giết hại đồng bào của mình qua hình ảnh người lính Trung Hoa “anh hùng”.

    Hơn bao giờ hết, lòng yêu nước của dân tộc lại bị giáng cấp như hiện tại do hai hành động điển hình trên của lãnh đạo Việt Nam Cộng Sản.

    Tuy nhiên, cũng chính nhờ hai sự kiện nổi bật trên khiến cho người dân Việt Nam cả hải ngoại lẫn quốc nội đều thấm thía cái điêu linh của đất nước trước thái độ đê hèn, khiếp nhược, thần phục ngoại bang như hiện nay. Đồng thời, ta có thể hình dung được âm mưu tiến chiếm Việt Nam của Tàu Cộng qua những diễn tiến chính trị trước mắt. Trong một bài viết vào tháng vừa qua dưới tựa đề “Trung Cộng: ”Những mắc xích tiến chiếm Việt Nam”, người viết có nêu lên 7 điểm thể hiện lộ trình cũng như những suy tính của Tàu Cộng trong công cuộc thôn tính Việt Nam.

    Những nhận định tiếp theo đây làm rõ nét thêm các âm mưu trên qua các thông tin vừa được cập nhựt.

    Lộ trình biến cải Cao Nguyên thành Tây Tạng thứ hai của Tàu Cộng.
    Từ bảy sự kiện đang được khai triển ở Việt Nam và các quốc gia lân cận: 1- Công trình xây dựng xa lộ Trường sơn, 2- Mở rộng đường số 9 nối liền biên giới Thái - Lào ra biển Đông qua thị xã Quảng Tri, 3- Xây dựng nhà máy lọc dầu Dung Quất, 4- Dự án quốc tế giữa Tàu Cộng, Lào, và Thái Lan trong việc khai thông lòng sông Cửu Long để tàu vận tài nặng có thể lưu thông trên thủy lộ nầy, 5- Thiết lập xa lộ nối liền thành phố Nam Ninh và Hà Nội, 6- Miễn hộ chiếu cho người Tàu Cộng vào tận mũi Cà Mau, 7- Dự án khai thác quặng bauxite ở vùng Cao Nguyên Miền Nam Việt Nam.
    -Nhận xét về điểm mắc xích thứ hai, ta thấy việc mở rộng con đường số 9 nối liền Quảng Trị qua Tchepone và Sawannakhet bên Lào. Con đường nầy đã được tiếp nối qua sông Cửu Long và kéo dài đến hải cảng phiá tây của Thai Lan là Mawlamyine. Ngoài ra, tin mới nhất vừa nhận được là Trung Quốc đã hoàn tất công trình tu sửa và mở rộng quốc lộ 13 nối liền Bắc Nam của Lào vào cuối năm 2008. Hiện Tàu Cộng cũng đang tu sửa và mở rộng quốc lộ 7 dự trù hoàn tất vào năm 2010 xuyên Cambodia từ Nam Lào đến hải cảng Sihanoukville ở vịnh Thái Lan. Cả hai dự án nầy là do viện trợ không bồi hoàn của Tàu Cộng. Như vậy, từ nay, những tỉnh phía Tây Trung Hoa đặc biệt là Vân Nam, trung tâm công nghệ hoá chất hàng đầu, đều nối liền ra ba cửa ngõ Thái Bình Dương và vịnh Thái Lan để trao đổi xuất nhập cảng với thế giới bên ngoài.
    -Về mắc xích thứ năm, việc thiết lập thiết lộ và xa lộ nối liền Côn Minh (Kunming) - Hà Nội - Hải Phòng và Nam Ninh (Nanning) - Lạng Sơn - Hà Nội. Nơi đây chúng ta cũng có thể hình dung được âm mưu của Tàu Cộng trong việc ảnh hưởng lên kinh tế - chính trị - quân sự của Việt Nam qua việc hình thanh các con đường chiến lược kể trên.
    Sau cùng, dự án khai thác quặng bauxite do chính Thủ Tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng ra lịnh tiến hành ngay, mặc dù có biết bao góp ý phản bác từ những nhà chuyên môn trong nước và hải ngoại, thậm chí có những góp ý hoàn toàn trái ngược của Tướng Cộng Sản Võ Nguyên Giáp, cùng kinh nghiệm của các quốc gia đã khai thác như Nga Sô, Nam Mỹ, Phi Châu, Trung Quôc và Úc Châu.
    Tất cả đều khuyến cáo là không đem lại hiệu quả kinh tế mà mức độ ô nhiễm môi trường rất cao. Chính Tàu Cộng phải đóng cửa một nhà máy mới vừa khánh thành tiêu tốn trên 1 tỷ Nhân dân tệ vì không giải quyết được áp lực của ngưòi dân và sức ép của luật môi trường. Chính vì vậy mà bộ chính trị Đảng Việt Cộng “phải vâng lịnh” tiến hành ngay việc xây dựng hai nhà máy khai thác ở Đắk Nông dưới sự quản lý của nhân công, kỹ sư và thiết bị hoàn toàn do phía Tàu Cộng cung cấp.
    Hiện tại (tháng 2, 2009), theo Tướng Giáp, đã có trên 10.000 nhân viên Tàu Cộng hiện diện ở hai công trường nầy Theo dự tính sẽ có trên 20.000 lính công nhân và kỹ sự Tàu Cộng cho công trình trên. Họ đã xây dựng lều trại, chuyển chở thiết bị và dụng cụ để khai thác quặng mõ (hay thiết bị quân sự để thăm dò vùng tài nguyên dồi dào của Cao Nguyên Trung Phần nầy?). Qua báo chí, tất cả mọi ngã đường dẫn tới xả Nhân Cơ, trung tâm khai thác quặng mõ đếu có công an đóng chốt, ngăn cấm mọi sự đi lại vào công trường mà chính người dân địa phương cũng không rõ là công trường khai thác gì? Tất cả đều nằm trong bí mật!
    Cùng với dự án khai thác bauxite còn hai dự án phụ góp phần vào là dự án xây dựng tuyến đường sắt nối liền Tây Nguyên và Bình Thuận và dự án xây dựng bến cảng Bình Thuận để chuyển tải alumin (giai đoạn đầu trước khi tinh luyện ra nhôm kim loại) bằng đường hoả xa và đường biển.
    Do đó, dự án khai thác bauxite đòi hỏi một lượng điện năng khổng lồ và nguồn nước thật dồi dào, chưa kể đến nguy cơ môi trường trước mắt là không khí bị ô nhiễm, môi trường nước cũng bị ô nhiễm do bùn “đỏ” trôi theo đường nước đi vào sông Đồng Nai, nguồn nước chính dự trù cho việc khai thác nầy. Nguy hiểm nhất là bùn đỏ sẽ chiếm lĩnh một diện tích vô cùng to lớn và hệ sinh thái chung quanh hoàn toàn bị hủy diệt, cùng vùng đất khai thác và vùng đất chứa bùn đỏ bị hoang hoá hoàn toàn. Theo ước tính, muốn sản xuất 1,2 triệu tấn alumin hàng năm, phải cần đền một lượng điện gấp đôi lượng điện Việt Nam đang có hiện nay. Vì vậy, để kết luận, tính cách khả thi của dự án không cao, nếu không nói là bất khả thi.
    Như vậy, quyết định trên có phải là một quyết định đánh trống bõ dùi hay không? Hay là còn có một “ý đồ” nào khác hơn là việc khai thác nhôm? Sự hiện diện của lính thợ, chuyên viên, kỹ sư Tàu Cộng ở vùng Cao Nguyên, xương sống của Việt Nam, nguồn nguyên liệu dồi dào còn lại của Đất Nước, có thể là một nhân tố chính trị - quân sự - kinh tế để Tàu Cộng có thêm điều kiện để khống chế Việt Nam ở vùng Cao Nguyên Miền Nam nầy?
    Nếu tổng hợp bảy mắc xích trên lại với nhau, chúng ta có thể hình dung được một sự phối hợp chiến lược nhuần nhuyễn về quân sự - kinh tế - chính trị. Nhưng sự phối hợp đó có thể chỉ để phục vụ cho nhu cầu của đàn anh nước lớn để:
    Chuyển vận hàng hóa xuất cảng từ lục địa Tây Nam Tàu Cộng sang Thái, Lào, Việt Nam và Quốc Tế. Sản phẩm nhập cảng chiến lược của Tàu Cộng là dầu khí, và Dung Quất sẽ là nguồn cung cấp quan trọng cho vùng nầy. Hàng ngày nhu cầu dầu thô cho vùng Vân Nam trên dưới một triệu thùng dầu và hàng trăm ngàn tấn hoá chất, nguyên vật liệu cần thiết cho nhu cầu sản xuất hoá chất ở đây. Mở được các thông lộ vể phía Nam qua ngõ Việt Nam, Thái Lan và Cambodia sẽ hạn chế phí tổn rất lớn cho việc chuyển vận hai chiều so với việc xuyên qua lục địa Tây Đông để tiếp cận với thế giới bên ngoài qua ngõ Quảng Đông, Quảng Châu, Thượng Hải hay Hong Kong. Và còn biết bao lợi ích khác nữa cho Tàu Cộng cả về kinh tế lẫn quân sự và chính trị khi vùng Vân Nam được khai thông về đường thuỷ, đường bộ và trực tiếp đổ ra biển qua những mắc xích kể trên.
    Âm mưu Hán hoá Cao Nguyên Miền Nam.
    Qua những phân tích vừa nêu trên, chúng ta có thể hình dung một viễn ảnh khá rõ ràng là Tàu Cộng đã thể hiện nhiều dấu hiệu chứng tỏ âm mưu thôn tính vùng đất trù phú của Việt Nam, và vùng đất nầy cũng là cột xương sống nối liền Bắc Nam. Một khi chiếm lĩnh vùng nầy dù dưới hình thức nào đi nữa, Tàu Cộng sẽ nắm trọn khả năng khống chế Việt Nam. Và Việt Nam sẽ không có lựa nào khác là phải … tiếp tục đi theo “bảng chỉ đường của Tàu Cộng” mà thôi.
    Hiện tại, Tàu Cộng đã phối hợp một cách gián tiếp với người Chăm ở Cao Nguyên Bolloven bên Lào, bên Cambodia, và “nhập nhằng” tóm gọn hai dân tộc Chăm và Thượng làm một, dưới danh nghĩa Fulro/Chăm để khích động nhu cầu dành lại chủ quyền của vương quốc Champa do một nhóm người Chăm bên Pháp dưới quyền lãnh đạo của một tiến sĩ người Chăm cổ suý. Nhóm nầy cũng được sự hỗ trợ của thực dân Pháp vốn đã có quyền lợi tại vùng Cao Nguyên nầy hồi thời thuộc địa. Cũng cần nên biết thêm, người Thượng ở vùng Cao Nguyên hiện tại đã được các hội thiện nguyện Hoa Kỳ yểm trợ dưới danh nghĩa DEGA.
    Theo tin tức được loan tải trên mạng, họ đã hình thành tổ chức The Cham National Federation of Cambodia (CNFC) và đã được Liên hiệp Quốc công nhận qua Department Of Economic and Social Affairs (DESA) dưới quy chế Tham Mưu (consultative status) kể từ năm 2009 nầy.
    Một tổ chức thứ hai là The Overseas Cham Unity Organization (OCUO) cũng đang xúc tiến hồ sơ lên Liên Hiệp Quốc và Thuỵ Điển để ghi danh xin thành lập Chính phủ Lưu vong Chăm (Cham’s Government In Exile). Chính phủ nầy sẽ ở ngoài lãnh thổ truyền thống của Champa là miền Trung Việt Nam, mục đích nhằm duy trì sự hiện hữu của chính phủ Hoàng Gia Champa trước đây. Theo như dự định, chính phủ nầy sẽ phác thảo bản hiến pháp và triệu tập Đại Hội để bầu ra Thủ tướng và các Bộ trưởng vào nội các chính phủ.
    Qua các tin tức trên, chúng ta thấy rõ ràng là phải có bàn tay “lông lá” của Tàu Cộng mới có thể thực hiện được những dự tính thành lập chính phủ lưu vong của người Chăm. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, chính phủ lưu vong ban đầu dự định đặt trụ sở tại đảo Hải Nam (TQ), nơi có một cộng đồng thiểu số Chăm nay gọi là Utsat cư ngụ. Cộng đồng người Chăm nầy theo sử liệu đã sang định cư tị nạn tại đây để chạy loạn vào thời Lưu Kỳ Tông, một ông vua tiếm ngôi không phải gốc Chăm đã có một thời áp dụng chính sách cai trị hà khắc với dân chúng Chăm năm 988 (theo Georges Maspero trong quyển sách Le Royaume de Champa). Nhưng sau đó, để tránh sự phản kháng của các thành viên LHQ khác, trụ sở dự định mới sẽ là Thuỵ Điển, nơi có một tiến sĩ người Chăm định cư để tạo danh nghĩa nhằm gây áp lực với Việt Nam Cộng Sản khi cần thiết.
    Câu hỏi được đặt ra là Tàu Cộng giúp người Chàm Hải Ngoại nhằm mục đích gì?
    Câu trả lời giản dị sẽ là, Tàu Cộng muốn hoàn toàn khống chế Việt Nam trong lãnh vực kinh tế - quân sụ - chính trị qua việc kiểm soát vùng Cao Nguyên Trung Phần. Nắm được Cao Nguyên nầy, Tàu Cộng sẽ biến vùng nầy thành một vùng “lệ thuộc” như miền đất Tây Tạng năm 1959. Đã siết được yết hầu của Việt Nam rồi, mặc nhiên Tàu Cộng có toàn khả năng khống chế lãnh đạo hiện tại của Việt Nam trong mọi tình huống. Và biết đâu trong một tương lai không xa sau đó, Việt Nam có thể sẽ là một tỉnh “lẽ” của TQ?
    Nếu viễn ảnh trên đây trở thành một sự thật thì rõ ràng, điều nầy sẽ không thể hiện tinh thần hội nhập và phát triển bền vững theo tinh thần của Liên Hiệp Quốc đề ra mà chỉ tô đậm thêm lý tính thần phục, nếu không nói là nô lệ của cường quyền để phục vụ cho nhu cầu kinh tế, chính trị, và quân sự của Tàu Cộng hơn là tạo thêm phúc lợi cho người dân Việt.

    Chúng ta phải làm gì trước chiến lược đen tối của Tàu Cộng?

    Đây là câu hỏi được đặt ra … vấn đề “phải đoàn kết lại” để chống “Tàu Cộng”.

    Câu hỏi được đặt ra cho tất cả mọi Con Dân Việt dù ở Quốc Nội hay Hải Ngoại. Đứng trước việc khai thác quặng mõ bauxite trên, Việt Nam Cộng Sản trong một “chiêu thức“ khác, qua tác động của những nhóm, hội đoàn Việt Cộng ngoại vi … đã khơi dậy lòng yêu nước của người Việt Hải Ngoại khắp nơi cùng nhau “Đoàn Kết Hòa Hợp Hòa Giải” lại để “Chống Tàu Cộng” trên danh nghĩa.

    Đây là một chiêu thức độc đáo làm cho một số người Việt Hải Ngoại có thể “siêu lòng” trước những lời chiêu dụ trên. Xin đừng quên, 84 triệu Con Dân Việt (trừ bớt số lượng đảng viên Đảng Cộng Sản) đang còn chịu đựng ách thống trị hà khắc của một chế độ chuyên chính và độc tài, bóp nghẹt tất cả mọi khát vọng tự do dân chủ của người dân. Do đó, chúng ta cần phải cảnh giác để khỏi vướng vào vòng kim cô của Nghị Quyết 36.

    Nhiệm vụ chính yếu của chúng ta phải nhắm vào hai mặt có tính cách quyết định:

    -Thứ nhất, tiếp tục vận động và phối hợp với những nhà dân chủ trong nước, chuyển tải tin tức cập nhật ngõ hầu cùng nhau đẩy mạnh tiến trình dân chủ cho Việt Nam.

    -Thứ hai, kêu gọi sự yểm trợ của thế giới tự do chống chiến lược cụ thể của Tàu Cộng nhằm tiến chiếm Việt Nam dưới một hình thức “thực dân” mới, không cần động binh để chiếm đóng như ngày xưa nữa.

    Hai việc nầy cần phải được thực hiện song hành cùng một lúc và việc cần phải làm chính yếu là nỗ lực vận động để thúc đẩy tiến trình dân chủ cho Việt Nam phải là ưu tiên hàng đầu.

    Thay lời kết.

    Qua những nhận định và phân tích vừa kể trên, quả thật chúng ta đã thấy thật rõ âm mưu thôn tính Việt Nam của Tàu Cộng và lý tính thuần phục của ĐảngViệt Cộng hiện tại.

    Đặc biệt qua sự kiện khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên, không còn gì để chối cải nữa là Đảng Việt Cộng hoàn toàn thụ động trước tiến trình chiếm cứ Vùng Cao Nguyên Miền Nam Việt Nam của Tàu Cộng. Việt Nam hòan toàn nằm trong gọng kềm của Tàu Cộng qua các mắc xích phân tích trên và lộ trình biến cải Cao Nguyên thành một Tây Tạng thứ hai sẽ là một hiện thực trong một tương lai không xa.

    Để kết luận, xin mượn lời nói đầu của Báo Sinh Viên Yêu Nước mới vừa được thành hình ở Việt Nam vào ngày 23 tháng 2 năm 2009:

    “Chúng tôi đã từng cùng các bạn xuống đường tham gia các cuộc biểu tình chống Tàu Cộng xâm phạm chủ quyền của đất nước. Đã từng chua xót, chảy nước mắt khi thấy lòng yêu nước cũa mình bị nhà nước Việt Cộng ngăn chận.

    -Có đất nước nào trên thế giới nầy mà lòng yêu nước của nhân dân bị ngăn cấm?
    -Có đất nước nào mà lòng yêu nước của nhân dân bị chế độ coi là tội phạm?
    -Có đất nước nào mà lòng yêu nước của nhân dân phải đồng nghĩa với yêu kẻ xâm lược?
    -Và có đất nước nào mà kẻ xâm lược được ca ngợi và bảo vệ? Còn người yêu nước thì phải ngồi tù?”
    Tiến sĩ Mai Thanh Truyết - West Covina, 3/2009

    ReplyDelete