Thursday, March 5, 2009

Phía Sau Một Tấm Hình

Phía Sau Một Tấm Hình

Những hình ảnh mà các bạn vừa xem trên được chụp bởi một lãng tử người Trung Quốc đã một mình một xe đạp vượt hơn ngàn cây số vào lảnh thổ Việt Nam ngao du sơn thủy rồi dọc đường ghé nghĩa trang liệt sỹ người Trung Quốc khói hương cho những vong linh còn nằm lại trên đất khách quê người.





Người Trung Quốc này cũng như phần đông những người Trung Quốc khác mà tôi từng gặp, họ ưỡn ngực tự hào rằng Trung Quốc có một nền văn hóa lâu đời, phong phú và vĩ đại trong khi sự thật thì đạo đức xã hội Trung Quốc hiện nay đang suy đồi và băng hoại, họ tự hào rằng đang sống trên một đất nước Trung Quốc giàu mạnh ngang hành với các cường quốc năm châu, nhưng sự thật thì chỉ có một Trung Quốc mà chênh lệch giàu nghèo, bất công xã hội, sinh thái nguy kịch và phồn vinh giả tạo vào hàng bậc nhất trên thế giới. Và cũng giống như rất nhiều người Việt Nam, họ không hiểu được rằng chính từ sự cai trị độc tài của chủ nghĩa cộng sản suốt mấy chục năm qua đã giáng xuống Trung Quốc và Việt Nam những đòn chí tử xóa xổ mấy ngàn năm văn hiến, nướng hàng trăm triệu người vào các cuộc chiến dưới lá cờ máu búa liềm, và làm mờ mịt hết thảy tất cả các nẻo đường tiến đến tương lai của cả 2 dân tộc.

Vị khách Trung Quốc này tiếp tục suy tư :“Những vòng hoa nơi này là của người Việt Nam mang đến, người dân nơi đây rất kính trọng các liệt sỹ của chúng ta. Trong gian đoạn giúp Việt chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc đã vì Việt Nam mà đóng góp không biết bao nhiêu tài lực, nhân lực, vật lực, pháo binh, công binh, nhân viên đường sắt, nhân viên thư tín, hải quân, không quân, hậu cần vận tải ... 16 chi đội (trong quân sự Trung Quốc tương đương với trung đoàn, hoặc sư đoàn), hơn 30 vạn người ở Việt Nam trong hơn 3 năm 9 tháng đấu tranh. Tác chiến đối không 2153 lần, bắn rơi 1707 máy bay Mỹ, bắt sống 42 phi công Mỹ, viện trợ Việt Nam xây dựng Hải Phòng, Hòn Gai, các thành phố duyên hải và xây dựng hệ thống phòng ngự ở tam giác châu thổ sông Hồng, tu sửa và xây dựng các tuyến đường huyết mạch, sân bay, tuyến đường sắt đông tây, mở đường trên biển và chi viện cho đường mòn Hồ Chí Minh. Từ năm 1950 đến năm 1978, Trung Quốc đã viện trợ cho Việt Nam hơn 200 tỷ mỹ kim, và trong đó đến 93% là viện trợ không hoàn lại, đó là chưa kể xương máu mà 1446 chiến sỹ đã hy sinh, 4200 người trọng thương... những hy sinh đó tuyệt đối không thể tính bằng tiền".

Trên đây chỉ là cách nhìn của một người Trung Quốc về quan hệ Việt-Trung, họ cho rằng nhân dân Việt Nam phải khắc ghi công ơn các chiến sỹ Trung Quốc vào sử sách, nhưng than ôi, công là công gì đây? ơn là ơn gì đây? khi chính cái chủ nghĩa cộng sản của ông Hồ Chí Minh mang về đã làm cho đất nước của chúng tôi ngày hôm nay thê thảm nông nỗi này ??? có phải công đã đày đọa 1 dân tộc tụt hậu thấp kém về mọi mặt của đời sống xã hội? có phải ơn là đẩy hàng triệu người lao lực kiếm ngày 2 bữa ăn không nổi?Ai cũng biết sự trường tồn của một dân tộc, sự lớn mạnh của một quốc gia phải bắt đầu từ ba yếu tố căn bản : văn hóa, giống nòi, và đất đai. Trong đó yếu tố văn hóa là yếu tố quan trọng nhất, một dân tộc mà đánh mất các giá trị văn hóa truyền thống, đánh mất cái bản sắc của mình thì dù đất đai có còn, con người còn tồn tại thì dân tộc đó vẫn bị xem như là đã diệt vong, hãy thử nghĩ mà xem, ấn tượng đầu tiên khi chúng ta nghe đến danh từ : “người Mỹ, người Nhật, người Trung Quốc, Người Việt Nam là gì?”, có phải là văn hóa đặc trưng của mỗi quốc gia?, điều gì đã làm nên nước Mỹ nếu không phải là từ những con người Mỹ thực dụng, độc lập và tự tin?. Điều gì đã làm nên nước Nhật nếu không phải từ những con người Nhật kỹ luật, lễ nghĩa và cần mẫn?Vậy thì hãy nhìn lại người Trung Quốc và người Việt Nam, cả hai dân tộc này đều có truyền thống văn hóa thật lâu đời và đặc sắc, nhưng cả 2 đều đang đứng trước nguy cơ diệt vong chỉ vì tai ương vướng vào họa cộng sản.

Trung Quốc với nền văn hóa lâu đời trên 5000 năm, từ Bàn Cổ tạo ra đất trời đến Nữ Oa tạo ra con người, rồi trải qua bao nhiêu là triều đại, thấm nhuần tư tưởng của Đạo Khổng, Đạo Phật và Đạo Lão.Đạo đức kinh dạy rằng : “Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo đạo, và đạo thuận theo tự nhiên”. Đảng Cộng sản vô thần thì coi thường trời đất và tự nhiên, Mao Trạch Đông thì nói rằng : “Đấu với trời là vui vô cùng, đấu với đất là vui vô cùng, đấu với người là vui vô cùng”, và chính từ đó mà người dân Trung Hoa đã trả một cái giá vô cùng thảm thương. Tam tự kinh thì dạy rằng : “Nhân chi sơ tính bổn thiện”

Còn đảng Cộng Sản thì coi con người như súc vật như máy móc. Người ta bảo hổ dữ không ăn thịt con, nhưng dưới xã hội cộng sản thì cha mẹ con cái giết hại nhau đấu tố nhau là chuyện bình thường. Khổng Tử thì đề cao “nhân lễ nghĩa trí tín” và trong sách đại học thì ông viết “tu thân, tề gia trị quốc bình thiên hạ”, điều đó chứng tỏ xã hội Trung Quốc rất đề cao giá trị nền tảng đạo đức con người, đạo lý lòng hiếu thảo trong gia đình và trung thành phụng sự quốc gia.

Nhưng ngay từ tuyên ngôn của Đảng Cộng Sản đã cổ xúy thủ tiêu gia đình, bài trừ tôn giáo và chủ trương không có quốc gia. Đạo Phật thì nghiêm cấm việc sát sinh, nhưng dưới triều đại Cộng Sản thì ít nhất 80 triệu dân Trung Quốc bị sát hại, đó là chưa kể những di hại biến chứng từ Trung Cộng lân lan sang các quốc gia khác và tạo ra những tên đầu sỏ mang đầy thành tích diệt chủng như PônPốt-Campuchia, Kim Nhật Thành-Bắc Hàn, và Hồ Chí Minh-Việt Nam... Về việc tiêu diệt tầng lớp trí thức thì Mao Trạch Đông đường hoàng tuyên bố: “Tần Thủy Hoàng là cái thá gì? Ông ta chỉ giết có 460 nho sĩ, còn chúng ta thì đã thủ tiêu đến 46000 tên trí thức". Còn Việt Nam của chúng ta? Một dân tộc mà đến nay (2009) đã có ngót 4888 tuổi Việt, một dân tộc với nền văn minh cổ xưa từng chiếm cứ núi Thái Sơn (thuộc tỉnh Sơn Đông bên Tàu) làm hoa địa để phát minh ra Hà Đồ, Lạc Thư, Kinh Dịch, và nam châm... đề rồi bị giống Hán lấy cắp làm của riêng, cho đó là văn minh Trung Hoa, ngay cả con Rồng là vật tổ của người Việt cũng bị giống Hán rước đi, có lẽ vì sợ có ngày con Rồng cháu Tiên sẽ làm rạng danh lại tổ tông nên giống Hán cứ đánh phá liên miên, khiến dân tộc Việt phải lùi dần về phía Nam, nhưng rồi giống Hán vẫn không buông tha để chung sống hòa bình, mà dường như đối với họ chỉ khi nào tiêu diệt hoàn toàn giống dân Việt, bành trướng hoàn toàn hết lãnh thổ của ta thì họ mới yên lòng, âu cũng là tâm lý của kẻ ăn cắp cần thủ tiêu nhân chứng cuối cùng để tránh hậu họa về sau.

Từ đó đến nay qua bao nhiêu năm tháng lịch sử thăng trầm, giống Hán tràn xuống uy hiếp chúng ta làm cơ đồ Xích Quỷ, Văn Lang, Âu Lạc sụp đổ, rồi bước vào thời kỳ bắc thuộc lần thứ nhất, thứ 2 rồi thứ 3, tất cả ngót 1038 năm bị giặc Tàu đô hộ, cũng may là:

“Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập,
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên, mỗi bên hùng cứ một phương,
Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau, Song hào kiệt đời nào cũng có
Vì vậy Lưu Cung tham công nên thất bại
Triệu Tiết thích lớn phải tiêu vong
Cửa Hàm Tử bắt sống Toa Đô
Sông Bạch Đằng giết tươi Ô Mã ...”

Bởi vì có một quá trình lịch sử dài và bi thương như thế nên từ trong máu huyết của người Việt dù trong bất kỳ thời đại nào đều cảnh giác rất cao với vị làng giếng to người mà xấu bụng này. Và suốt dòng lịch sử chỉ có triều đại cộng sản mới nhục nhã với mười sáu chữ vàng “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, với thành quả là 14-9-1958, Phạm Văn Đồng gởi công hàm bán nước cho Chu Ân Lai, trong năm 1999 và 2000, thì bọn chóp bu đảng gồm Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương, Phan Văn Khải, Nguyễn Mạnh Cầm và toàn lũ trong Chính trị Bộ, đã lén lút, ký kết 2 Hiệp Ước bất bình thường, vô lý, phản bội dân tộc, trong sự Bán Đất Biên Giới và Bán Vịnh Bắc Phần, cho giặc Tàu. Ngày 25-12-2000 Việt Cộng âm thầm ký kết với Trung Cộng, cái gọi là Hiệp Ðịnh Phân Ðịnh Vịnh Bắc Bộ và theo báo chí ngoại quốc, Việt Cộng đã bán cho Trung Cộng tại biên giới Việt Hoa, hơn 15.600 km2 và 20.000 km2 lãnh hải trong Vịnh Bắc Phần.

Và thực trạng hiện nay là lịch sử đã ghi nhận một giai đoạn mà đạo đức văn hóa Việt Nam đã suy đồi rất trầm kha, nếu có may mắn lật đổ được đảng Mafia Việt Cộng trong năm nay (2009) đi nữa thì cũng phải mất nhiều thế hệ mới có thể lấy lại cân bằng về luân thường đạo lý cho xã hội. Còn để thêm 5, 10 năm nữa thì có lẻ hết phương cứu chữa, cứ nhìn phong trào thi đua học theo tư tưởng Hồ Chí Minh và những dự án Bôxít, điện hạt nhân mà mới đây Trung Cộng đã có ý hăm he thì rõ.Nói đến đạo đức văn hóa Việt thì không thể không nhắc đến ca dao tục ngữ, vì đó là linh hồn của nòi Việt, là cách đối nhân xử thế của người Việt, một xã hội mà sống trái với lời răn của tổ tiên là vong bản, sớm hay muộn cũng đến chổ diệt vong :

Cắt dây bầu dây bí- Chẳng ai cắt dây chị dây em- Giọt máu đào hơn ao nước lã- Khôn ngoan đối đáp người ngoài- Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau
Mặc ai mua chác lợi danh- Miễn sao ta học đạo lành thì thôi- Người trồng cây Hạnh người chơi- Ta trồng cây Đức để đời về sau.

Ai ơi hãy ở cho lành- Kiếp này chẳng gặp để dành kiếp sau- Đời người hữu tử hữu sinh-Sống lo xứng phận chết dành tiếng thơm - Mật ngọt chỉ tổ giết ruồi- Những nơi cay đắng là nơi thật thà- Công cha như núi Thái sơn- Nghĩa mẹ như nước trong nguờn chãy ra- Một lòng thờ mẹ kính cha- Cho tròn chử hiếu mới là đạo con- Chữ nhẫn là chữ tương vàng- Ai càng nhẫn được thì càng sống lâu- Làm trai quyết chí tang bồng- Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam- Sá bao cá chậu chim lồng- Hễ người quân tử cố cùng mới nên- Nhà khó cậy vợ hiền- Nước loạn nhờ tôi trung- Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh- Học ăn học nói học gói học mở- Chết trong hơn sống đục- Đói cho sạch rách cho thơm- Cây có cội mới nẩy cành xanh lá- Nước có nguồn mới bể cả sông sâu....

Ai còn chút nhận thức thì hãy nhìn lại thực trạng xã hội Việt Nam hiện nay mà xem, có phải chúng ta đã đánh mất bản thể rồi không? Ông bà ta dạy “Đường mòn nhân nghĩa không mòn". Thời nay còn không? Ông bà ta dạy “Giấy rách phải giữ lấy lề. Người mà vô lễ khác gì muông dê”. Hay thời buổi giờ ra đường thấy toàn dê hết rồi?...Và cả xã hội hiện nay tràn ngập văn hóa Đảng,đó là “văn hóa phân tươi",“văn hóa bưng bít", “văn hóa khủng bố", “văn hóa tuyên truyền láo toét”, “văn hóa bạo lực giai cấp”, “văn hóa kích động lòng căm thù",
“văn hóa lừa gạt, dối trá”, “văn hóa tẩy não”, “văn hóa nịnh bợ”, “văn hóa phong bì",“văn hóa dẫm đạp lên nhau để sống"“văn hóa biến người thành súc vật”và đỉnh cao là “văn hóa đạo đức giả Hồ Chí Minh"....CÒN VỚI CHÍNH SÁCH NGU ĐỂ TRỊ VÀ VIỆC HỦY HOẠI NỀN VIỆT ĐẠO CỦA DÂN TỘC, BẮT CON RỒNG CHÁU TIÊN PHẢI HỌC THEO TƯ TƯỞNG MÁC LÊ MAO HỒ CỦA TÀ QUYỀN CỘNG SẢN LÀ MỘT TỘI ÁC NGÀN ĐỜI SAU KHẮC GHI.

Ôi, bi kịch, bi kịch, một dân tộc Việt có nền tảng văn hóa đạo đức sáng ngời giờ băng hoại thế này đây, hơn 80 triệu người còn ai biết, có ai hay?...Trở lại vấn đề những bức ảnh, chúng ta ai cũng chung một cảm xúc, một nỗi đau khi thấy tấm bia cao ngất ghi ơn các liệt sỹ Trung Quốc hy sinh trong cuộc chiến chống Mỹ, càng đau lòng hơn vì chống Mỹ mà ngày hôm nay mới đeo thêm cái gông cái cùm cộng sản lên đầu, mới đói nghèo, mới lạc hậu, mới suy đồi.... đau làm sao khi những hy sinh những mất mát bị phản bội bị lờ đi, cái đất nước này còn bao nhiêu anh hùng liệt sỹ cần một nơi an nghĩ đường hoàng mà chưa có, nay lại đi dựng đài liệt sỹ để nhớ ơn dân Tàu, thiệt sự là một việc làm rồ dại :

Hãy nghe Chế Lan Viên ăn năn xám hối :Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng- Chỉ một đêm, còn sống có 30- Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?- Tôi!- Tôi - người viết những câu thơ cổ võ- Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong.

Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm- Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ- Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ,- Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ! - Ai chịu trách nhiệm vậy?

Lại chính là tôi!- Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời,- Tôi ú ớ.-Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong- Mà tôi xấu hổ.- Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay- Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ- Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười

Và hãy nghe Đỗ Trung Quân không kiềm được nỗi lòng về những chiến sỹ bị lãng quên trong cuộc chiến biên giới 78-79, và chỉ còn có thể đặt hoa và hương khói trong tâm tưởng :
Đánh xong polpot ta về ngủ
Kẽo kẹt đêm đêm võng một mình
Tiếng chân mẹ rót như sương rụng
Vẫn làm giật bắn cả bình minh
Chưa xong giấc ngủ thèm mơ mộng
Máu đỏ loang từ biên giới xa
Ba lô xốc lại chờ ra trận
Lại cúi hôn lên trán mẹ già
Thôi thì chinh chiến không ai muốn
Vẫn phải sôi gan giặc đến nhà
Vận trời- máu chỉ loang chừng ấy
Rừng đào linh hiển vẫn ra hoa
Đá núi nghìn năm nằm thở khói
Lau trắng nghìn năm lau trắng thêm
Cớ gì sông núi hao gầy mãi
Ai nhớ và ai đang muốn quên?
(17-2-1979-17-2-2009)

Và nỗi xót xa thương cảm của nữ sỹ Hoàng Thị Đăng Trình :
Này anh lính của Cộng Hòa- Khi đất nước chia đôi bờ Bến Hải- Hai mươi mốt năm quan tái- Anh góp phần da thịt với Quê hương- Vun cây Tự Do đâm chồi nẩy lộc- Anh bỏ cuộc trong ván cờ quốc tế- Bạn đồng minh đâm xẻ sau lưng-Anh chiến bại nhưng anh là chính nghĩa- Giữ Tự Do đem cơm áo cho người- Dù đường đời muôn vạn nẻo- Anh mang trời tinh tú kết yêu thương-Anh là hương hoa đồng nội-Là bóng mát thị thành-Là bảo vệ lý tưởng Quốc gia trong lòng Dân tộc.

Anh bỏ cuộc chơi, ánh bình minh vụt tắt- Dân Chủ, Tự Do họ lấy mất đi rồi-Thân phận Việt Nam ơi!- Tay trong tay ngoài- Bàn cờ đời sắp đặt sẵn- Tháng năm nào di tản- Lệnh buông súng tan hàng- Những anh hùng không đội một trời chung- Nhất định không đầu hàng.

Như Lê Văn Hưng vẹn toàn sĩ khí- Nguyễn Khoa Nam ý chí ngút ngàn-Tướng Phú, Tướng Hai,Tướng Vỹ.

Rồi những Sỉ quan, binh sĩ- Không thua trận, quyên sinh vì nghĩa khí- Chết nghẹn ngào khi đồn bót còn nguyên- Ôi những bàn tay bạch tuộc Tây phương- Đánh đổi miền Nam cho khối Cộng-Những con buôn chính trị-Những phường trí thức miệng lang dạ sói-Chúng bắt anh tan hàng-Chết thảm chết đau trên đường triệt thoái-Này anh lính của Cộng Hòa-Xin một lần nhìn chân đời phiêu bạt-Lấy điạ bàn đo điểm đứng của quê hương- An Lộc, Bình Dương Cửa Việt, Cửa Tùng- Đây Khe Sanh, Lao Bảo- Kìa Tân Cảnh, Dakto- Pleime gió núi mưa rừng-Anh chiến đấu giữa lòng dân tộc.

Ôi những bước chân âm thầm đơn độc- Những năm nào anh giang tay đo đất- Đánh cận chiến giành lại từng góc đường căn phố- Chiếm toàn bộ Huế đô-Lấy lại thịt xương cho ba ngàn người chôn sống-Anh đã qua đại lộ kinh hoàng-Lượm xác bà con tản cư - bởi pháo địch chặn đường-Anh tiến thẳng về La Vang-Đánh từng bước hiên ngang tới Cổ Thành Quảng Trị- Anh đi như vũ bảo-Từ mủi Cà Mâu ra tận cầu Bến Hải- Chưa một lần thất trận- Đem yên lành trải khắp một quê hương- Anh là lính của yêu đương-Của mưa nguồn nắng biển-Của gió chiều mắt gợn sóng vấn vương-Em là gái hậu phương-Xin hỏi anh lính của Cộng Hòa-Đi đâu về đâu để nửa hồn còn lại-Một nửa hồn xa xót nợ đau thương-Xin một nén hương-Cho vong linh Người nằm xuống-Xin đốt sạch tuổi buồn-Cho người thương binh què quặt-Xin những bàn tay tiếp sức-Giữa biển trời vằng vặc trăng sao-Anh ở đâu nơi Năm Châu bốn bể -Có ngậm ngùi xa xót một tình quê.

Như đi giữa cơn mê-Bóng tối vây quanh bầy quỷ đỏ-Những con vượn bỏ rừng-Ngơ ngáo về trong lòng thành phố-Đi cướp đất đuổi dân-Tám mươi triệu cái đầu làm kiếp thiêu thânK- hông có quyền được ăn, được nói.

Ba mươi mấy năm dài quằn quại- Thế lực ma vương : vàng, đỏ, trắng- Nối kết nhau chia láng một gia tài.

Anh lính của Cộng Hòa ơi!- Anh mãi sống trong vườn đời dân tộc.
Đồng bào ta thương tiếc : “Dân Chủ, Tự Do” tan biến cuối chân trời...

Thế đó, còn biết bao sự hy sinh to lớn cũa những người con của mẹ Việt Nam cần được dân tộc dựng bia ghi nhớ, vậy mà ngày hôm nay, hãy nhìn xem, nhìn hình ảnh vòng hoa “Nhân dân Việt Nam đời đời nhớ ơn các liệt sỹ Trung Quốc” của cán bộ Việt Cộng dâng hương, trời ơi! họ có còn là người Việt Nam nữa hay không? Ôi, lòng tôi không khỏi đau đớn thay cho số phận dân tộc mình, cho tôi thành kính dâng giọt nước mắt hôm nay, nỗi niềm xót xa này, cho những người lính Bắc Việt đã bị Đảng lừa cho trắng mắt trắng tay. Cho những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chết vì giá trị tự do. Dù hôm nay thế hệ trẻ trong nước dưới sự giáo dục mất dạy của Đảng Việt cộng đã gọi anh là ngụy quân ngụy quyền, nhưng anh là chính nghĩa, và lịch sử biết anh.Cuối cùng, tuổi trẻ Việt Nam hãy một lần lắng nghe cụ Lý Đông A nói :“Chúng ta là nòi Việt, chúng ta phải cứu vãn lấy ta, nòi giống ta chẳng những trên dãi đất hình chử S theo bờ bể Đông Hải mà còn ở nhiều nơi khác nữa...

Bởi vậy chủ trương của chúng ta là ngoảnh lại cái quá khứ 1 vạn năm của lịch sử để đặt 1 tương lai xa rộng vô cùng cho dân tộc.Chúng ta phải dựa vào vết đi của lịch sử mà đặt định một đường lối cho tương lai, nhưng không xa rời lịch sử của nhân loại và dân tộc, trái thế chẵng những là vong bản mà còn bị tiêu diệt trực tiếp hay gián tiếp".

24/2/2009
Lê Trung Thành
Đài Loan, Sinh Viên Du Học Ngành Kiến Trúc

1 comment:

  1. Lê Trung Thành, Em rất xứng đáng là người trẻ việtnam, con cháu các bậc tiền nhân như Trần Hưng Đạo Lê lợi Quang Trung,Lê Văn Hưng - Nguyễn Khoa Nam v v. v.
    Chúng tôi những người đi trước nay sức yếu tuổi già rất kiêu hảnh vì quê hương vietnam chúng ta vẫn còn có những con người trẻ như em và tất cả các em trong ban biên tập

    ReplyDelete